“Tả Linh Tú …”
Ngô Chi Sung nhướng mày, hiển nhiên đã quên tên nàng ta, chỉ nhớ một đêm đẹp kia, dư vị lúc này lại dâng lên. Tư vị đúng là không tồi. Gã ta hiện giờ cũng đã đi hết gần nửa kinh thành, thật là chưa gặp nữ tử nào vừa xinh đẹp vừa có kỹ năng giường chiếu như nàng ta. Gã ta cười: “Nghĩa nữ Tiêu đại nhân. Ha ha gần đây có nhớ nhung đến vị ca ca này không”
Đối với mỹ nữ, gã ta cũng không bày ra dáng vẻ Vương gia. Gã ta đương nhiên muốn đùa giỡn.
Mà sau một hồi ** lần trước, hai người cũng chưa gặp lại. Ngô Chi Sung vốn là tên hoa tâm háo sắc. Sau đêm kia, gã ta lại văn phong tìm kiếm tân giai lệ chốn kinh thành.
Rõ ràng lớn hơn nàng ta cả một vòng, thế mà mặt dày vô sỉ tự xưng là ca ca, nàng ta không khỏi nghĩ thầm khinh thường thật sâu. Lúc này, điều khiến nàng ta phiền hận chính là gã ta lúc nào không đến lại cố tình đến ngay lúc này làm hư chuyện tốt của nàng ta!
Mà kỳ thật là Tả Linh Tú đến không đúng lúc, Ngô Chi Sung ngày mai quay về Ngô Quốc, hôm nay đến gặp Tiêu Liêu chào từ biệt, trời đất xui khiến không ngờ vừa vặn đυ.ng phải.
“Nhỡ rõ, quên ai cũng sẽ không quên ngài.” Tả Linh Tú gương mặt tươi cười tiếp lời.
Ngô Chi Sung rất đắc ý, quay đầu nhìn Tiêu Liêu đang nằm bò trên án, bên cạnh bày rượu, điều đầu tiên gã ta nghĩ đến chính là uống say, vì vậy nói với nụ cười có chút trào phùng: “Tửu lượng Tiêu đại nhân thật không dám khen tặng.”
“Ngài còn nói, bất quá mới uống hai chung đã say đến nằm sấp, đại khái là rượu này của ta quá mạnh đi.” Nàng ta vừa nói vừa thở dài, lúc này nàng ta bỗng nghĩ đến điều gì, Tả Linh Tú cười duyên nói: “Vương gia có muốn nếm thử một chút không? Tiểu nữ vẫn chưa biết tửu lượng của ngài như thế nào đâu.”
Ngô Chi Sung không để bụng, tửu lượng của gã ta thực sự tốt, một bầu rượu này uống vào bụng chỉ sợ giống như uống nước.
Bất quá, gã ta hôm nay ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm đã uống rất nhiều, lúc này thực sự không chút hưng thú gì, gã ta cảm thấy hứng thú chính là —— ôn nhu hương trước mắt.
Giờ phút này, gã ta cho rằng Tiêu Liêu đã say đến ngã xuống bàn, gã ta thực sự khinh thường, nhưng tại sao lại không cho mình chút tiện lợi. Chiếu theo bộ dạng bất tỉnh nhân sự của lão ta lúc này, phỏng chừng sẽ ngủ một giấc đến sáng, chờ đến khi lão ta tỉnh lại thì lại cáo từ. Hai người vừa vặn ôn tồn một đêm, ngẫm lại không phải là đẹp cả đôi đường sao?
Suy nghĩ Ngô Chi Sung đều viết hết trên mặt. Không giống như Lâm Khuynh Trần. Lâm Khuynh Trần là người mưu mô. Đối với nữ tử tâm cơ như Tả Linh Tú, nàng ta có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Ngô Chi Sung.
Khi gã ta lộ ra vẻ còn đang toan tính, Tả Linh Tú chỉ cảm thấy không ngờ mọi việc lại dễ giải quyết hơn trong tưởng rất nhiều. Xem ra gã ta đang đánh chủ ý lên nàng ta. Tình thế bắt buộc cũng được, thù riêng cũng thế, dù như thế nào, đêm này nàng ta nhất định không để gã ta còn gặp được mặt trời ngày mai!
Nghĩ thế, nàng ta ý cười doanh doanh nhấc bầu rượu, rót đầy một chung rượu mới đặt sát bên người, ngực sữa cọ cọ cánh tay mập mạp của gã ta, dâng rượu lên trước mặt gã ta: “Uống cạn chung này, chúng ta cùng sung sướиɠ được không?”
Nàng ta dùng hết mọi thủ đoạn của bản thân, mọi cách dụ dỗ, chỉ hy vọng gã ta có thể uống cạn, chỉ cần uống xong, nàng ta tức thì được giải thoát.
Bầu ngực mềm mại cách lớp y phục cọ cọ gã, loại người một cây thịt như gã ta nào còn quan tâm gì đến rượu, nhìn yêu tinh trong lòng, chỉ có hơi thở càng thêm thô nặng, hung hăng chế trụ eo nàng ta, ánh mắt như lửa nóng không nhịn được nói: “Tiểu mỹ nhân, chúng ta vào trong nói chuyện ~”
Vừa dứt lời, gã ta bế ngang nàng lên, nàng ta căn bản không kịp phản ứng, thân thể lảo đảo, ly rượu trong tay rơi trên mặt đất, rượu rải đầy đất, sàn nhà lại được làm không giống như nhà những bá tánh bình thường. Sau khi chung rượu rơi xuống đất cũng không vỡ nát, chỉ lọc cọc rơi hai tiếng rồi nằm yên.
Ngô Chi Sung lúc này đã ôm nàng ta vào trong nội thất, giường màn lay động, lư hương lượn lờ, đây là phòng ngủ Tiêu Liêu.
Nghĩ đến ở trên giường của Tiêu Liêu phiên vân phúc vũ với nữ nhân của lão ta, gã ta hưng phấn đến không kiềm được.
Tả Linh Tú đã sơm kêu trời trời không thấu, kêu đất đât không nghe, đổi mặt với thân hình cao to nặng nề của kẻ trước mắt, một tia lý trí cuối cùng nói với nàng ta đối phó loại người nguy hiểm cường thế này không thể lấy cứng đối cứng, chỉ có thể dung trí mới thắng được.
Khi nàng ta còn đang suy tính kế còn ra vẻ đón ý hùa theo, Ngô Chi Sung đã sớm như một con gấu ngu ngốc, cởi bỏ hết mọi y phục trên người nàng ta, so với thô lỗ thượng nàng ta lần đầu, lần này chỉ có hơn chứ không kém.
Thân thể dưới thân mềm mại thuận theo loại vũ nhục này, vẫn giữ nụ cười phát ra cảnh xuân như cũ.
Ngô Chi Sung gặm cắn bầu ngực phấn nộn của nàng ta, hơi thở gã hỗn loạn sờ tới sờ lui phía dưới của nàng ta, chỉ chờ nàng ta không chịu được mà cầu gã.
Đây chính là tâm tư của mọi nam nhân đang trong cơn dục, nàng ta đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cố gắng thể hiện ngượng ngùng, bám vào cần cổ phì phì của gã ta, mị nhãn như tơ nói: “Ca ca tốt, ta chịu không nổi, mau … mau …”
Nếu là ở thời hiện đại, nàng ta tuyệt đối là một cao thủ diễn AV.
Ngô Chi Sung đã sớm muốn bá vương thượng cung, chẳng qua đêm này còn rất dài, gã ta không vội. Hơn nữa, vưu vật như nàng ta, sợ là về nước sẽ không có cơ hội gặp được. Vì thế, gã ta thay đổi chủ ý ban đầu, gã muốn chậm rãi chơi.
“Muội muội ngoan, kêu thêm một tiếng, kêu thêm một ta cho ngươi.”
“Ca ca tốt, xin ngươi …”
Thật là không được, Ngô Chi Sung nghe vậy nào còn kiềm chế được, cũng không treo ăn uống, đỡ lấy vật cực đại của gã tiến thẳng vào.
“A ………” Nàng ta đau kêu một tiếng, nắm lấy lưng gã ta bật kêu.
Đây không phải diễn kịch, mà là đau.
Không màng đến cảm thụ của nàng ta, người trên người đỉnh vài lần thật sâu, lúc nhanh lúc chậm. Qua vài phút, nàng ta thấy hắn muốn bắn, Tả Linh Tú hơi thở kiều suyễn nói: “Vương gia, chờ một chút.”
Ngô Chi Sung thả chậm tốc độ: “Như thế nào? Ngươi còn chưa được?”
Tả Linh Tú thẹn thùng đẩy gã ta đứng dậy: “Tú Nhi lo lắng ngài mệt, hay là để ta ở trên đi.”
Thì ra là như thế này: “Ha ha, được được! Cái này được!”
Ngô Chi Sung cười không khép được miệng, càng ngày càng cảm thấy nàng ta mê người.
Tả Linh Tú tiếp tục mê hoặc: “Kỳ thật tiểu nữ có chút thẹn thùng với tư thế này, chúng ta có thể tắt đèn không?”
Du͙© vọиɠ! Vĩnh viễn là thứ khiến người mất lý trí. Tham niệm! càng là tử huyệt của con người.
Còn ra vẻ đứng đắn cái gì! Ngô Chi Sung cười xấu xa nhìn nàng ta chăm chú: “Theo ý ngươi!”
Ánh nến dập tắt, trong phòng lạnh lẽo, ánh trăng uốn lượn thành những quang ảnh mờ nhạt.
Quang ảnh lúc sáng lúc tối, chiếu trên thân hình đang nằm ngửa trên giường của gã ta, chiếu lên thân thể trắng nõn mềm mại Tả Linh Tú.
Vào thời khắc sống còn này, tất cả đều lộ rõ vẻ lo lắng, không được chần chờ, khi Tả linh Tú đỡ vật kia ngồi lên, gã ta thoải mái nhắm mắt: “Muội tử ngoan, hầu hạ tốt gia, sau khi gia về nước phải ngươi tặng ngươi một căn nhà.”
Căn nhà? Nàng ta không hiếm, nàng ta hiếm chính là … mạng của gã!
Thanh âm du͙© vọиɠ vang vọng khắp căn phòng, trên giường một mảnh hỗn độn, khi nàng ta đang vũ mị vận động trên dưới, Ngô Chi Sung chỉ nặng nề thở, nhắm mắt cảm nhận.
Bỗng nàng ta tăng nhanh tốc độ, Ngô Chi Sung dâng lên một trận sảng khoái.
“A ~ **! Thật con mẹ nàng ra sức …”