Hắn ta giữ lấy nàng ta: “Được. Nàng yên tâm, chỉ cần lão ta vừa chết, ta sẽ đưa nàng đi.”
Nàng ta tin hắn ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn ta, nàng ta ngọt ngào gối đầu trên đầu gối hắn ta, khép mắt, lẳng lặng suy nghĩ những việc nên làm tiếp theo.
“Ngày mốt đi. Ngày mai ta phải chuẩn bị. Ngày mốt ta đi tìm lão ta, không quá ba ngày chàng sẽ nghe được tin lão ta chết.”
Dứt lời, nàng ta không nhìn thấy khóe miệng son đỏ hơi hơi cong lên trong lúc lơ đãng.
Hắn ta đang phác họa cảnh đẹp khiến tâm người vui vẻ. Hắn ta nghĩ, ngày hôm đó nhất định thú vị.
Trăng lạnh như móc câu treo lơ lưng nơi chân trời xa xa, phảng phất như nụ cười châm biếm, chứa đựng nét trào phúng.
Việc nàng ta đã đồng ý hôm trước, Tả Linh Tú hôm nay liền thực hiện.
Đêm này, chú định là một đêm không về. Tả Linh Tú đối với bố cục Tướng phủ rõ như lòng bàn tay. Suốt một đường chọn lối nhỏ u tĩnh. May mắn thay, nàng ta không đυ.ng phải nô bộc.
Đảo mắt đến tẩm viện Tiêu Liêu, cách bụi hoa, nàng ta thấy hai nha hoàn đi ra từ phòng ngủ, thật cẩn thận khép lại cửa, ngay sau đó xoay người rời đi.
Nàng cảm thấy may mắn trong lòng, xem ra đêm nay vô cùng có khả năng hoàn toàn thoát thân, làm đến sạch sẽ.
Đợi đến khi các nàng đi xa, nàng ta bưng một mâm rượu cùng ít đồ ăn đi lên bậc thang, đè xuống hết thảy căng thẳng, đưa tay gõ cửa: “Nghĩa phụ, người có đó không?”
Nàng ta biết lão ta đang ở trong phòng, bất quá hàn huyên hỏi một câu.
Tiêu Liêu đang chờ người, chợt nghe Tả Linh Tú đến, có chút kinh ngạc. Nàng ta rất ít khi đến vào lúc này, bình thường lâu lâu thấy mặt một lần mà thôi.
“Vào đi.”
Ngữ khí bình đạm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Tả Linh Tú nghe vậy ý cười doanh doanh đẩy cửa vào. Nàng ta còn chưa mở miệng, Tiêu Liêu hỏi: “Tú Nhi muộn như vậy còn đến, là có việc gì?”
Nàng ta duyên dáng lắc eo, chậm rãi đi về phía trước: “Nghĩa phụ, vài ngày trước đây ngài không phải khen ta dưỡng rượu hoa đào độc đáo sao. Hôm nay nữ nhi nhàn không có việc gì, mang một ít vừa nhưỡng xong đưa đến cho ngài.”
Lão ta ngồi trên giường tịch, nhướng mày, vui vẻ nói: “Tú Nhi thật có lòng, còn tự mình chạy đến một chuyến.”
“Nghĩa phụ đừng nói những lời này. Đây là nữ nhi nên làm.” Nàng ta tiếp tục thong dong cười, vừa nói vừa đặt khay lên trên án, rất tự nhiên rót cho lão ta một chung đầy: “Rượu này vừa mới được hâm nóng. Ngài uống trước một chút cho ấm. Uống rồi còn giúp an giấc ngủ ngon.”
Rượu ngon cùng giai nhân, lão ta có gì mà còn chưa từng hưởng qua. Đêm nay thấy nàng ta hiếu tâm, hiếm khi có hưng thú, Tiêu Liêu an ủi bưng lên chung rượu vẫn còn phiếm nhiệt khí đưa lên chóp mũi, hương thụ hít một hơi thật sâu, hương hoa lan tràn xông vào mũi.
Thấy sắc mặt lão ta bình tĩnh, xem ra cũng không hoài nghi. Tả Linh Tú sớm đoán trước được điều này trong lòng, dù sao cũng là người một nhà. Nàng ta biết lão ta căn bản không ngờ đến mà phòng bị.
“Nghĩa phụ có hài lòng không?” Thân hình Tả Linh Tú thướt tha ngồi bên cạnh lão ta, kiều thanh cười hỏi.
Lão ta nhẹ nhàng gật đầu, tiện đà lại nhấp thêm một ngụm.
Tả Linh Tú ở bên trái ánh mắt thiết tha lại thấp thỏm nhìn chăm chú. Bỗng lão ta dừng lại, nhìn về phía nàng ta. Một suy nghĩ không thể giải thích lấp đầy trái tim lão ta, đột nhiên hỏi: “Tú Nhi có từng trách ta không?”
Tả Linh Tú ngẩn ra, ngón tay nhu hòa trong tay áo nắm chặt, mồ hôi lạnh toát ròng ròng.
“Nghĩa phụ sao lại nói lời này?” Nàng ta cố gắng trấn định, cố ý làm ra vẻ không hiểu ý, kỳ quái hỏi.
Lão ta nhẹ nhàng thở dài, buông chén rượu, dùng thần sắc chưa từng có mà nhìn nàng ta: “Ta biết. Ngươi nhất định trách ta. Nghĩa phụ đôi khi làm những việc khiến ngươi thất vọng, buồn lòng. Sợ là ủy khuất ngươi. Nghĩ đễn cũng hổ thẹn. Ta dưới gối không có một người con ngoan ngoãn hiểu chuyện giống như ngươi. Ta mỗi lần nói gì ngươi đều nghe nấy, mà ta lại không quan tâm cảm thụ của ngươi. Nếu ….” Nói đến đây, lão ta dừng lại, lắc đầu bật cười: “Thôi vậy.” Chỉ như vậy rồi cuối cùng nâng chén rượu một hơi cạn sạch.
Kỳ thực lão ta muốn nói, nếu như ngươi muốn tìm một người tốt để gả, ta cũng hoàn toàn không phản đối. Sau lại vì tâm tư quấy phá mà không nói ra.
Lão ta ích kỷ. Tả Linh Tú đã biết từ lâu.
Mà giờ khắc này, đã hoàn toàn kết thúc rồi …
Thấy lão ta đã uống rượu, Tả Linh Tú không cười nữa, thản nhiên đứng dậy. Khi ánh mắt Tiêu Liêu nhìn nàng ta không rõ nguyên nhân, nàng ta thong thả đi vòng qua án đối diện lão ta. Trong lòng nàng ta vẫn luôn tính nhẩm thời gian từ khi lão ta uống cạn chén rượu.
Phải nói rằng, cho đến bây giờ hết thảy đều tiến hành theo đúng kế hoạch của nàng ta, hơn nữa thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể nói là thiên vô phùng*.
*天衣无缝 thiên vô phùng: không chê vào đâu được.
“Nghĩa phụ, rượu uống ngon không?”
Ánh mắt nàng ta quỷ quyệt đến gần lão ta. Tả Linh Tú thong thả ung dung, thâm ý hỏi.
Tiêu Liêu còn đang lăng nhiên, lại chưa kịp nói được một câu, bụng đau như cắt, cổ họng như bị bóp nghẹn, lập tức ý thức được điều không đúng, kinh hách nhìn nữ tử trước mắt.
Khuôn mặt nàng ta tú lệ, dáng vẻ dịu dàng, hoàn toàn không nhìn ra trong bụng lại là tâm địa rắn rết.
Cơn đau nghẹt thở ập đến nhanh chóng, lão ta véo tay lên cổ mình, trước mắt trở nên không chân thực, bóng tối đến gần lão ta. Đại não không kịp suy nghĩ, lão lúc này một chữ cũng không thốt ra được, trong lòng tuyệt vọng hỏi: Tại sao? Tại sao? ….
Sự việc diễn ra trong nháy mắt, cả người lão ta ngả về trước, thống khổ trợn mắt, lập tức gục xuống đất. Tay lão ta vẫn còn đang kéo trong tư thế kéo cổ áo. Mắt trợn trừng, chỉ là con ngươi hướng lên trên mà thôi, thoạt nhìn không cam lòng.
Có lẽ đến lúc chết, lão ta cũng không rõ nữ tử này vì sao lại hại lão. Đáng thương thay lão ta một đời anh danh thế nhưng lại thua trong tay độc phụ.
Thấy người đã chết, nàng ta bỗng cúi người thoáng nhìn qua lão ta đang gục trên mặt đất, chỉ liếc một cái khiến Tả Linh Tú rùng mình. Thật sự dọa nàng ta sợ. Nếu nàng ta không phải biết dược hiệu, thiếu chút nữa cho rằng lão ta còn sống.
Khi nàng ta chuẩn bị bỏ chạy khi đã xong việc, lại không ngờ điều nàng ta không mong muốn lại xảy ra.
“Vương gia mời.”
Một thanh âm cách xa vài mét vang lên ngoài cửa.
Thực sự quá tệ! Tả Linh Tú thầm rủa, không kịp suy tính tình huống hiện tại có bao nhiêu tồi tệ. Điều đầu tiên nàng ta có thể nghĩ ra chính là đỡ Tiêu Liêu lên, để lão nằm bò trên án, giả như say rượu.
“Ừm. Lui xuống đi.”
Người kia vừa dứt lời, ôm lấy thân thể sưng phù của gã ta, đẩy cửa vào.
Lúc này là chính thất, hai người vừa vặn nhìn nhau. Ngô Chi Sung nhìn thấy nữ tử trang điểm vô cùng thẹn thùng trước mắt, nhất thời kinh lăng.
Lại nói đến Tiêu Liêu đã tắt thở, lão ta lúc này đang cúi mặt, nằm trên án một cách không có phong độ, kỳ thực nếu nhìn kỹ rất dễ dang có thế phát hiện tư thế lão ta rất quái dị.
Bất quá chỉ trong thời gian chân trước chân sau, Ta Linh Tú đã dùng hết sức lực để đỡ Tiêu Liêu lên án. Hơi thở nàng ta lúc này có chút hổn hển, hơn nữa lại lo lắng sự tình bị bại lộ khiến nàng ta căng thẳng. Nhưng mà nàng ta cố gắng áp xuống những nỗi sợ hãi trong lòng, mỉm cười, thong dong bước lên phía trước, nhu mị muôn vàn thi lễ mà nói với Ngô Chi Sung: “Tiểu nữ Tả Linh Tú tham kiến Vương gia.”