Chương 155: Mỗi Người Đều Có Bóng Ma Của Riêng Mình

Nào biết đối phương chỉ cười đạm nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu rõ ràng.

Xem ra hắn ta không giống như trong tưởng tượng của nàng ta, người này giữ mình trong sạch, cũng không phải là loại người miệng lưỡi trơn tru tùy tiện. Tả Linh Tú càng thêm cảm thấy đáng tin cậy, nói không chừng …

“Cầm Nhi, ngươi ra ngoài trước.”

Nàng ta cho nha hoàn lui ra, Lâm Khuynh Trần ngược lại cảm thấy bất an, cũng không biết nàng ta đang nghĩ gì. Đổi lại là hắn ta trước kia, hắn ta tất nhiên bình thản ung dung. Nhưng hiện tại, hắn ta đã có Châu Kiều, trong lòng sẽ sinh ra cố kỵ với cử chỉ của những nữ tử khác.

Khi hắn ta đang nghĩ kế tiếp tùy cơ ứng biến, bỗng nghe thấy mùi hương hoa thanh đạm, quay đầu nhìn lại, lò than góc tường đang nấu một bầu rượu. Rượu lúc này đã nóng, mùi hương tràn ngập khắp nơi, từ trong đó bốc lên từng đợt hương thơm, hắn ta mở miệng hỏi: “Đây là rượu gì? Thật là thơm.”

“Rượu hoa đào.” Tả Linh Tú ôn thanh trả lời.

“Rượu hoa đào? Chính là dùng hoa đào để dưỡng, khó trách hương khí lại thanh u.” Lâm Khuynh Trần tán thưởng.

“Đúng vậy, rượu này do tiểu nữ chính tay dưỡng, công tử có muốn nếm thử một chút không?”

Hắn ta cười trong sáng: “Như vậy thật quá không tốt, sợ là đoạt mất rượu yêu thích của ngươi.”

“Công tử sao lại nói lời này, rượu này vốn làm để khách nhân uống, ngài chỉ cần uống là được, uống vừa lòng, tiểu nữ càng vui vẻ.”

Vừa nói vừa dứng dậy, nàng từng bước nhỏ thong thả đến bên lò than, lấy khăn từ trong đáy chậu vắt khô, bọc khăn quanh thân bầu rượu, nhân lúc khăn còn lạnh, nửa nâng nửa nhấc đi về phía đối diện với hắn ta, cẩn thận đặt bầu rượu lên án.

Hương khí càng thêm nồng, Lâm Khuynh Trần nhoẻn miệng cười, thật muốn thưởng thức hai ngụm.

Tả Linh Tú đưa tay nâng bộ ngực hông hào, siết chặt áo choàng cẩm tú trên người, động tác nhìn như lơ đãng nhưng biểu hiện rụt rè nội liễm, nhưng trên thực tế lại mang theo ý câu dẫn.

Lâm Khuynh Trần nhướng mày, xem ra đã biết ý.

Tiếp đó, nàng ta muôn vàn kiều thái đi đến ngồi bên cạnh hắn ta, thay cho hắn ta một chung rượu mới, tư thế ưu nhã rót đầy chung rượu cho hắn ta.

“Tửu lượng công tử như thế nào?” nàng ta buông bầu rượu, cánh môi cong cong nói.



“Cũng bình thường mà thôi.”

Không bằng hôm nay chúng ta uống tận hứng được không?”

“Tận hứng?” Lâm Khuynh Trần ngồi thẳng người, đáy mắt sâu không thấy đáy, hắn ta đúng thật không dám uống quá nhiều, uống nhiều sẽ làm chuyện xấu, sau đó đối mắt mang ý cười nói: “Loại rượu này, không phải uống nửa tỉnh nửa say mới thú sao?”

“Nếu chưa say, sao có thế biết cảm giác say hoàn toàn không chếch choáng chứ?” không thể nói ra cảm xúc gì, Tả Linh Tú thấp giọng than một câu: “Công tử có nghe nói, ngoạn ý của loại rượu này chính là giải sầu sao? Không say sao có thể giải sầu.”

Lời này như đang nói cho người khác nghe, lại như đang nói cho chính mình.

Thanh âm như tơ, mang theo khổ sở cùng bất đắc dĩ, rất là chọc người rủ lòng thương.

Nghe nàng ta nói những lời này, Lâm Khuynh Trần lộ vẻ mê mang, chỉ cảm thấy nữ tử này nhất định có tâm sự, tuy chỉ suy đoán, nhưng trong một thoáng vẫn cảm thấy có hy vọng rất lớn.

“Cô nương trong lòng có ưu sầu gì?” Hắn ta hỏi thử.

Chạm đến nỗi đau, sắc mặt Tả Linh Tú bỗng bi thương vài phần, cuối cùng không thể gượng cười, không ngờ bị người nhìn thấy một mặt yếu ớt của bản thân. Nàng ta ra vẻ hờn dỗi thở dài: “Tiểu nữ than thế sự bất công.”

Ngoài mặt tỏ vẻ đầy ủy khuất, nhưng theo lời nàng ta đích xác đều là sự thật.

Đồng đạo tình trường sưởi ấm lòng, nấu rượu nâng chén nhẹ vết thương lòng, hai người thoải mái hàn huyên như thể cố nhân.

Tả Linh Tú nói thẳng không cố kỵ. Điều hắn ta hỏi đều nhất nhất trả lời, như nàng ta như thế nào gặp gỡ Tiêu Liêu, như thế nào ngồi lên vị trí hoa khôi, cuộc sống hiện tại như thế nào .v.v ngoại trừ bối cảnh gia thế bản thân, nàng ta cơ hồ không kiêng dè.

Hai người uống tới hứng khởi, rượu cũng uống hơn phân nửa, không biết say rượu hay say người, hay là người tự say, Tả Linh Tú mắt hàm xuân thủy nhìn Lâm Khuynh Trần.

“Công tử.”

Nàng ta nhẹ nhàng gọi: “Tiểu nữ cùng ngài hàn huyên lâu như vây, vẫn chưa biết tên họ gia thế công tử. Nếu ngài không tiện, không thể nói rõ, nếu có điều không thỏa, vẫn mong ngài thứ lỗi.”



Nàng ta nhất cử nhất động đều mang dáng vẻ xinh đẹp của người vũ cơ, một tiếng nói một tiếng thở dài cũng có thể thôi hóa nhân tâm, tựa như làn gió nhẹ dẫn người múa theo nàng, bất giác mà si mê.

Lâm Khuynh Trần đối với những việc này cũng không kiêng dè, nếu muốn có được lòng người, tất nhiên trước hết phải tin! Đây là điều đầu tiên hắn ta nghĩ trong đầu.

Có lẽ đi. Đây chính là hắn ta, kinh nghiệm nhiều năm trên con đường làm quan đã dậy hắn ta —— đạo lý vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn! Hơn nữa, hắn ta bây giờ cũng đã quen với cách cư xử này, hắn ta cũng không cảm giác có gì không ổn.

Chẳng qua đáng tiếc thay, hắn ta cũng không thập phần hiểu được nử tử trước mắt này. Hắn ta chỉ biết nàng từng như những ngàn vạn lưu dân bình thường lưu lạc đầu đường, trải qua bao thăng trầm để đến được như hôm nay, nhưng lại không biết nàng ta từng gặp phải cảnh ngộ bi thảm, càng không biết nàng ta kỳ thực cũng giống như hắn ta, trên người mang oán hận sâu sắc với xã hội vạn ác, ôm bất mãn mãnh liệt với trời cao. Thậm chí, hắn ta còn cảm thấy nàng ta có thể đi được vị trí đầu bảng này, đối với nữ tử mà nói, nàng ta may mắn rất nhiều.

Không có biện pháp, hai người không quen biết ở bên nhau chính là liên lụy, nhất định tổn thương nhau. Nếu hắn ta sớm biết được kỳ thực có thể thay đổi suy nghĩ hình thức câu thông với Tả Linh Tú sẽ gây nên trái đắng sau này. Thế nên đến cuối cùng hai người tạo nên cục diện tiếc nuối vô pháp vãn hồi …

Đáng thương thay, đáng thương thay hắn ta cả đời tính kế, đến cuối cùng cũng tính cả mình vào trong …

“Lâm Khuynh Trần.”

Hắn ta mỉm cười trả lời, cuối cùng lại làm ra vẻ băn khoăn, hắn ta nói: “Không dối gạt cô nương, ta là người Ngụy Quốc.”

Ngụy Quốc … nàng ta nghĩ thầm trong lòng, suy nghĩ tung bay, nghĩ đến bản thân nếu có thể đi đến đất nước cách xa quên hương mình, điều này có nghĩa nàng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, hoàn toàn vứt bỏ dơ bẩn nơi đây, hoàn toàn quên đi hết thảy mọi thứ nơi này, triệt để … rửa sạch bản thân, thay hình đổi làm một nữ nhân bình thường mà hạnh phúc.

Nàng ta một thoáng chinh lăng, thất thần, rồi lại biến thành mừng thầm. Thoáng ngoảnh đầu nhìn lại từ lúc ban đầu quen biết hắn ta đến bây giờ, nếu như trời cao đã an bài cho nàng gặp được hắn ta, đây liệu có phải là đích đến định mệnh của nàng ta chăng.

Nàng ta cứ như vậy mà ảo tưởng, như thể đã trở lại thiên chân của mình, không ngờ rằng đây lại là một trò đùa và sự lừa dối khác mà ông trời ban cho nàng ta.

Nàng ta nhìn hắn ta lớn lên mỹ tuấn yêu nghiệt, tính tình cũng rất ôn hòa. Tả Linh Tú khó mà che giấu vui vẻ trên mặt. Nhưng khi niềm vui qua đi, nàng ta bỗng dừng lại vẻ mặt vui mừng, thầm mắng bản thân vui sớm như vậy làm gì? Tâm ý hắn ta đối với mình còn chưa làm rõ, thật là kích động qua đầu.

Nàng ta âm thầm lấy lại bình tĩnh, cười rót một chung rượu, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Công tử đã lập gia chưa?”

Hai người lúc này đều mang ý xấu, Lâm Khuynh Trần mỉm cười lắc đầu: “Chưa từng cưới vợ.”

Nghe vậy, Tả Linh Tú đang đặt bầu rượu xuống đôi tay có chút run run, tựa hồ như khẩn trương, thần sắc linh động, có chút chờ mong, có chút động tâm.

“Công tử phong hoa như vậy, vì sao chậm chạp chưa cưới chứ?”