Chương 153: Trước Đêm Kinh Biến

Ông cả đời chưa cưới, mặc dù chưa thấy qua thân thể nữ tử. Nhưng thân thể nõn nà như vậy không khỏi khiến người tấm tắc khen ngợi, cũng không biết y bình thường bảo dưỡng như thế nào, thế mà bảo dưỡng như thủy linh sạch sẽ.

Chỉ là, khi đến gần thân thể như ngọc kia lại loang lỗ điểm điểm những vết đỏ là như thế nào.

Phải nói rằng, Công Tôn Chỉ dù như thế nào cũng không liên tưởng đến loại chuyện này. Mặc dù ông biết việc nam nữ, nhưng vẫn chưa trải qua việc kinh người kia, căn bản sẽ không biết đây là quả quả sau khi hai ngươi phiên vân phúc vũ. Còn nữa, sống ở nơi này chính là hai người nam nhân …

Được thôi. Đánh chết ông cũng không tin hai người nam nhân này ngày ngày đêm đêm thân mật triền miên.

Thấy Công Tôn Chỉ dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá chính mình, Nam Phác Nguyệt thấp thỏm trong lòng, lại cũng không biết vì sao lại thấp thỏm bất an, chỉ biết trong ánh mắt kia còn có thâm ý khác, nhìn đến cả người y không được tự nhiên.

“Yên tâm đi. Nhưng châm này không đau. Ngươi chỉ lo an tâm để sư phụ trị liệu là được.” Gia Cát Dật cho rằng y căng thẳng nên nói lời an ủi.

Y nhàn nhạt mỉm cười, tỏ vẻ không sợ.

Nam Phác Nguyệt không sợ khi những ngân châm thon dài từng cái từng cái châm trên người y. Ngược lại Gia Cát Dật vì y mà cả người đổ một trận mồ hôi lạnh. Sợ sư phụ châm không cẩn thận.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất lâu, thẳng đến khi giữa trưa mới châm hết các vị toàn thân y. Trái tim treo lơ lửng của Gia Cát Dật rốt cuộc cũng theo đó mà buông xuống.

Thời điểm dùng cơm, Gia Cát Dật đút từng muỗng cho y, liếc mắt đưa tình chăm chú nhìn y cho đến khi mặt y đỏ thành một mảnh. Công Tôn Chỉ cũng đang ở một bên, không thể tránh khỏi sặc đồ ăn vì lo lắng. Gia Cát Dật cũng không chê phiền lụy mà nhiều lần lau miệng giúp y.



Sau khi dùng xong bữa, Gia Cát Dật mời Công Tôn Chỉ ra ngoài nói chuyện.

“Sư phụ, người có biết xung quanh đây nơi nào có gỗ đỏ tốt nhất không?”

“Gỗ đỏ? Ngươi muốn gỗ đỏ làm gì?” Công Tôn Chỉ vẻ mặt nghi hoặc.

Gia Cát Dật nhợt nhạt cười: “Ngọc quan Nam Phác Nguyệt bị hư. Ta tính làm một trâm cài đầu cho y.”

Công Tôn Chỉ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Hà tất gì mà bản thân ngươi tự khắc. Vi sư có nhiều, đưa y một cái là xong.”

Ờ … được thôi. Gia Cát Dật đương nhiên có suy nghĩ riêng hắn, tiếp tục giải thích: “Cái này không giống. Tự khắc một cái tặng y tương đối có ý nghĩa.”

Công Tôn Chỉ sửng sốt, sau đó ra mười phần vị dấm nói: “Đồ nhi thật có lòng. Sao chưa bao giờ thấy ngươi quan tâm vi sư như vậy?”

“Sư phụ sao lại nói như vậy.” Hắn nghênh đón với vẻ mặt tươi cười: “Nếu sư phụ thích. Ta cũng có thể làm một cái cho ngài.”

Công Tôn Chỉ phất phất tay: “Thôi. Vi sư không thiếu. Bất quá, nếu ngươi muốn hỏi thông tin gỗ đỏ, hôm nay ngươi xem như tìm đúng người.”

“Sư phụ biết nơi nào có.” Hắn có chút kích động, xen lời.

Công Tôn Chỉ gật gật đầu, đưa tay chỉ con đường cũ quanh co phía trước: “Dọc theo con đường đá kia, đi thẳng về phía trước, ngươi nhất định sẽ thấy một cái giếng hư, từ chỗ giếng đi về bên phải khoảng ba trăm mét, sẽ có một con suối nước nóng. Bên cạnh suối nước nóng chỉ có một thân cây. Đó chính là tử đàn trăm năm. Bất quá ngươi phải nhớ lấy, chất gỗ tử đàn kia thập phần cứng rắn. Dù ngươi có lấy được một cành khô, quá trình chạm khắc và mài giũa cũng thập phần khó khăn. Nếu không, ta khuyên ngươi nên tùy tiện tìm cây hoa lê dưới chân núi lấy gỗ.



Hắn quyết đoán lắc đầu, chỉ có gỗ tốt mới xứng với khí chất tao nhã như ngọc của nam tử kia. Cái khác có dễ dàng điêu khắc, hắn căn bản không cần suy xét lại.

“Chính nó.” Hắn một mực chắc chắn, cười thần bí, hạ giọng nói với Công Tôn Chỉ: “Ta không muốn cho y biết. Sư phụ nhất định phải giữ bí mật giúp ta.”

Đứa nhỏ này, khó có được thấy hắn dụng tâm, Công Tôn Chỉ mỉm cười trả lời: “Được. Sư phụ không nói là được.”

Càng nghĩ càng vui vẻ. Gia Cát Dật hận không thể ngay bây giờ lấy được nó.

Những ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn yên bình không gợn sóng. Hai người thi thoảng sẽ chơi cờ, ngắm cảnh, cùng nhau nấu cơm, luyện kiếm, còn thường thường ở nơi nơi lưu lại dấu vết ân ái. Hoàn cảnh tuy không giàu có xa hoa như khi ở kinh thành, nhưng mỗi ngày đều tràn ngập vui sướиɠ cùng hạnh phúc. Cả hai có khi nghĩ, cuộc sống này kỳ thực cũng không tệ. Rời xa con đường làm quan, không cần tranh đấu gay gắt với những tiểu nhân trong triều đình, không cần tính kế lẫn nhau, cả ngày vô ưu vô lự, muốn làm gì thì làm. Đây chẳng phải chính là điều mà mỗi người đều hướng đến sao?”

Nắng mùa đông thật ấm áp. Nửa tháng trước đây tuyết dày đã dần mỏng đi. Dưới những trận gió bắc gào thét, mùa đông giá rét, bao bọc bởi núi non trùng điệp, Kinh Tri thành đôn hậu mà phồn hoa nghênh đón một đoàn người ngựa xa lạ, lấy danh Tư Đồ Ngụy Quốc Lâm Khuynh Trần, ngựa xe phồn hoa vàng bạc cẩm tú tiến đến tòa thành trì cổ xưa này …

Nửa tháng trước, khi Tả tướng đương triều Nam Phác Quốc cùng Vương gia đương triều biến mất, Nam Phác Vương hạ lệnh phong tỏa hết thảy tin tức, chỉ đạo một nhóm người tung tin đồn hai ngưởi ra ngoài bất hạnh rơi xuống hồ, hàm hồ cho qua chuyện.

Bạch Dung là người tri ân báo đáp. Nam Phác Nguyệt làm người ngày thường có chút lãnh đạm nghiêm khắc. Nhưng hắn biết chủ tử ngòai lạnh tâm nóng, đối xử với hắn ta xác thực không tồi. Cho nên khi xảy ra chuyện, thực sự vì chủ tử nhà mình mà không cam lòng, nhưng vì thân phận hèn mọn mà bất lực. Bất đắc dĩ, dành phải nơi nơi xin giúp đỡ, đi tìm phụ thân Gia Cát Dật, Gia Cát Bá Nhiên, cũng đi tìm bạn thân Gia Cát Dật, Tư Mã Ngọc. Hai người nghe xong đều phẫn nộ, kích động. Không cần phải nói, đao phủ chính là Hữu tướng Tiêu Liêu. Mà những ngày sau, khi cả hai nhiều lần thượng tấu đều bất lực trở về, họ không thể không thừa nhận. Sau lưng lão ta có Đại vương chống lưng. Sau nhiều lần cân nhắc, Đại vương vô cùng có khả năng chính là người đứng sau màn độc thủ này. Hai người rơi vào tình thế khó xử, vắt óc tìm mọi cách muốn đòi lại công bằng nhưng vẫn không có kết quả. Gia Cát Bá Nhiên lúc này nhớ đến Lâm Khuynh Trần.

Mà Lâm Khuynh Trân ở chư quốc có tiếng là kẻ gian trá giảo hoạt, ở Nam Phác quốc cũng chưa từng công khai lộ mặt. Quý tộc bình dân từng gặp hắn ta đã ít lại càng ít. Nhờ hắn ta ra mặt là thích hợp nhất. Vì thế Gia Cát Bá Nhiên gửi đi một bức thư mật, đến nỗi hắn ta có bằng lòng hỗ trợ hay không ông cũng không dám khẳng định. Dù sao trước kia cũng xảy ra nhiều chuyện, cũng không biết hắn ta có ghi hận mọi người trong lòng không.

Lúc này, bánh xe lăn vòng, đảo mắt Kinh Tri đã gần trong gang tấc. Mà Lâm Khuynh Trần đã dùng hành động biểu lộ hắn ta có ghi hận hay không.