Nam Phác Nguyệt lấy dao phay, đưa cho hắn nói: “’Giao cho ngươi!”
Sau khi cầm dao trong tay, trong lòng hắn bỗng nghĩ đến điều gì. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua lưới dao sắc bén, có chút ghen tuông hỏi: “Đây hẳn không phải là những thứ mà các cô nương đưa đến chứ?”
Mấy ngày này, vì gương mặt mị hoặc chúng sinh của người nào kia, xác thực thường có nữ hài tử chưa xuất giá tặng một ít đồ ăn và đồ vật, thậm chí còn có người trắng trợn táo bạo tặng túi tiền cùng khăn tay thêu hoa. Thật sự khiến Gia Cát Dật nhụt chí, nghĩ đến hắn một đời anh danh, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ăn giấm tranh giành tình cảm với một đám nữ nhân.
“Không phải. Là ta dùng viên ngọc châu trên ngọc quan bị đứt đổi lại. Vốn muốn đổi một chút canh gà bồi bổi cơ thể cho ngươi. Không nghĩ tới đổi được những con vật còn sống này.” Nam Phác Nguyệt kiên nhẫn giải thích.
Thì ra là như vậy! Cũng không sai biệt lắm. Bất quá nói đi thì nói lại, y thế mà muốn bồi bổ thân thể cho hắn. Gia Cát Dật bỗng cảm thấy y càng ngày càng cho hắn nhiều kinh hỷ.
Khóe miếng hắn hơi cong, còn không phải là gϊếŧ gà sao. Nhớ năm đó trên chiến trường, hắn còn từng gϊếŧ người đấy.
“Ngươi cách xa một chút.”
Nam Phác Nguyệt theo lời hắn nói, lui về phía sau vài bước. Sau đó Gia Cát Dật vén áo bào, ngồi xổm xuống, đè đầu một con gà, để tránh máu tươi văng khắp nới, một đao lướt qua cổ, máu tươi không bắn lên người một giọt, có thể nói đao pháp sạch sẽ lưu loát.
Sau đó vặt lông, moi ruột gà, cho đến khi sạch sẽ mới thôi. Nam Phác Nguyệt mới cầm lấy đem đi hầm.
Gia Cát Dật ở bên cạnh hướng dẫn y từng bước từng bước làm như thế nào. Y tiếp thu rất nhanh. Toàn bộ quá trình hầm canh gà đều là y tự mình làm, gà vẫn luôn được hầm vài canh giờ. Cho đến khi trời tối, rốt cuộc cũng nghe được hương vị ngào ngạt từ trong nồi bay ra.
Nhấc nắp nồi lên, hương sắc đầy đủ. Y dâng lên cảm giác thành tựu chưa từng nếm trải. Nam Phác Nguyệt tâm tình sung sướиɠ múc một chén đưa đến trước mặt Gia Cát Dật.
Gia Cát Dật không lập tức tiếp lấy, chỉ phủng đôi tay đang bưng chén của y, nhìn y, trong mắt đều là nhu tình, ngọt nị: “Ta không nỡ uống, làm sao bây giờ?”
Nam Phác Nguyệt trên mặt hơi không được tự nhiên: “Nhân lúc còn nóng uống đi. Có thể giúp ngươi khang phục thân thể.”
Trầm tư một lát, Gia Cát Dật nói những lời ngọt chết không đền mạng: “Vậy được! Ngươi đút ta ăn đi. Ngươi đút ta sẽ uống.”
Nam Phác Nguyệt vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, thầm nghĩ: Đây là loại một tấc lại muốn một thước trong truyền thuyết sao.
Nếu như hắn không chê ghê tởm … khóe môi Nam Phác Nguyệt cong lên, đưa tay nâng chén ngậm một ngụm trong miệng, sau đó mím môi buông chén, đắc ý chờ hắn. Ý ngược lại muốn xem, xem hắn uống hay không uống.
Bên miệng y còn dính chút nước canh, mê người như vậy Gia Cát Dật sao lại cự tuyệt.
Hắn cúi ngưới đến gần y, một tay chế trụ eo y, sau khi khóa chặt y trong lòng ngực, cánh môi mềm mại cũng theo đó dán lên.
Nam Phác Nguyệt hoảng hốt đón lấy, thời gian lướt qua ngừng lại, rất nhanh đầu lưỡi Gia Cát Dật mở khớp hàm y. Khớp hàm mở ra, một cổ ấm áp tức khắc chậm rãi chảy ra từ miệng y, đương nhiên trong đó không thiếu nước miếng y, nhưng Gia Cát Dật thích,. Hắn liều mạng mυ"ŧ lấy môi y, lưỡi y, trằn trọc triền miên, như hận không thể ăn sạch y, kịch liệt mà cuồng nhiệt.
Hô hấp cả hai trở nên dồn dập, Gia Cát Dật căn bản không thể chịu nổi, rất muốn tiểu Tiểu Dật tiến vào y. Vì thế bàn tay to thâm nhập vào vạt áo trước, sờ soạng xoa nắn viên phấn nộn.
“Ưm ~”
Nam Phác Nguyệt phát ra âm thanh đè nén.
Nghe thấy tiếng rên này, hắn không còn bất luận do gì. Gia Cát Dật xoay người y lên ven tường, lôi kéo mở y phục vướng bận vên hông cả hai, sau khi làm hết thảy mọi chuyện, ổn định cưỡi lên y, liền muốn tiến vào.
Dường như lo lắng điều gì, y ngăn hắn lại: “Chờ một chút.”
“Làm sao vậy?” hăn cọ cọ vành tai tóc mai, hơi thở hỗn loạn, hiển nhiên không còn kiềm chế được.
“Vạn nhất sư phụ ngươi đến thăm thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu. Đã trễ thế này. Lão nhân gia đã sớm đi nghỉ rồi.”
Tuy lo lắng, nhưng nếu đã đến bước này, nói gì cũng đã muộn, vì thế Nam Phác Nguyệt khẽ gật đầu.
Thấy y ngầm đồng ý. Gia Cát Dật để thân ngươi tiến lên, khi đang xuyên qua y, tim đập đến cực điểm, mỗi lần đều không đủ cho hắn. Mỗi lần thoải mái thân thể hòa hợp cùng y phảng phất còn sung sướиɠ hơn thần tiên..
Thân mình Nam Phác Nguyệt chống đỡ trên tường, thân thể hơi hơi khuất phục đón lấy lấy những công kích khi thì thong thả khi thì kịch liệt của hắn. Thanh âm sung sướиɠ thâm thấp vang lên trong phòng bếp, hồng triều khiến người mặt đỏ tai hồng.
Kết thúc một hồi dài chiến đấu, Gia Cát Dật cảm thấy mỹ mãn uống xong canh gà do người thương hầm. Không ngờ đến chính là hắn lần đầu tiên xuống bếp chơi thế mà hương vị không tồi.
Ánh trăng ấp áp hơi hơi sáng trong đêm….
Sáng sớm, tiếng gà gáy xuyên mây mù, xa xăm lảnh lót.
Trong mông lung, cả hai ôm nhau, nhắm mắt thủ thỉ không lời.
Thời điểm Công Tôn Chỉ đến, trong tay mang theo một hòm thuốc màu đen, lúc này cả hai đã sửa lại y dung, ngồi bên án đánh cờ.
Hòm thuốc mở ra, nên trong bày đầy những ngân châm dài ngắn. Ngân châm mảnh như tóc, cầm trong tay lại cứng rắn đến không ngờ.
“Sư phụ! Có gì cần ta hỗ trợ không?” Gia Cát Dật hỏi, rất muốn làm điều gì đó cho y.
Công Tôn Chỉ nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau lại quay đầu chậm rãi nói: “Cởϊ qυầи áo.”
Cả hai ngẩn người.
“Ta muốn ngươi cởϊ qυầи áo.” Ông ấy nói với Nam Phác Nguyệt.
Nam Phác Nguyệt nhảy dựng trong lòng, cau mày, do dự nói từng chữ: “Cởi toàn bộ sao?”
Ông gật đầu, phảng phất như một việc hết sức bình thường, không nghĩ đến da mặt người nào thực sự mỏng, tuy rằng mọi người đều là nam nhân vẫn không tránh khỏi một tầng chướng ngại trong lòng kia.
Giãy giụa hồi lâu, không thể nói thêm điều gì, cuối cùng quyết định cởi đai ngọc bên hông. Lúc này, Gia Cát Dật đè tay y lại, cười nói với Công Tôn Chỉ: “Vẫn là phiền sư phụ xoay người đi, y có chút xấu hổ.”
Hắn vừa dứt lời, Công Tôn Chỉ không thể hiểu được nhìn cả hai. Nam Phác Nguyệt lộ vẻ xấu hổ.
Quái dị đến không nói lên lời, rõ ràng cùng là nam nhân, cũng không biết y có gì không tiện cởi. Thế gian còn có nam tử biệt nữu như vậy, Công Tôn Chỉ đúng là gặp lần đầu tiên.
“Đã như vậy. Vậy được. Vi sư không nhìn là được.” Nói xong, xoay người đi chỗ khác, đứng chờ cách xa vài bước.
Hai người được giải thoát tức khắc rôm rả bận rộn, tất cả phục Nam Phác Nguyệt do Gia Cát Dật phụ trách cởi, khi cởi ra hết, thân hình liêu nhân toàn bộ bại lộ trước mắt. Gia Cát Dật ngửa đầu hít một hơi thật sâu, ép xuống huyết khí dâng trào, sau đó tìm nội khố, sau khi y nằm xong đặt ở giữa hai chân y.
Công Tôn Chỉ vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, bản thân tránh đi không nhìn, vậy đồ nhi bất hiếu kia đang làm gì? Chẳng lẽ hai người ở chung vài đêm đã phát triển đến tình trạng này rồi sao?