Gia Cát Dật không nhịn được cười vội vàng quay người đi, sau đó chậm rãi thong thả đi đến bên thùng tắm. Chỉ trong vài bước chân, hắn cười không khép được miệng, lại không dám không kiêng nể cười ra tiếng.
“Hà tất gì chứ, ngươi nghẹn không khó chịu sao?”
Tiện tay cầm khăn tắm sạch sẽ, Nam Phác Nguyệt trấn định tự nhiên đi đến bên hắn, sắc mặt không gợn sóng, sâu kín nói.
Nét tươi cười trên gương mặt Gia Cát Dật cứng đờ, lập tức ngừng cười, thầm nói nhỏ trong lòng: Chẳng lẽ y học qua thuật đọc tâm sao? Bất quá quả nhiên không thể khinh thường. Y vẫn là y, vẫn là người đối chọi gay gắt với hắn năm đó, cái miệng dao găm tâm đậu hủ kia.
“Khó chịu chứ.”
Hắn giơ tay nhàn nhã vẩy nước ấm trong thùng, trả lời với dụng ý khác.
Nam Phác Nguyệt đặt khăn tắm lên trên kệ gỗ bên cạnh, bước vào trong nước, dựa vào thành thùng nước từ từ chậm rãi trượt người xuống, hơi ấm dễ chịu tức khắc bao trùm toàn bộ thân thể.
Kịp thời đuổi đi cái lạnh của mùa đông giá rét cùng cả người đầy mệt mỏi. Y nhắm mắt dựa vào thành thùng tắm, khẽ mở cánh môi nói: “Bên ngoài rất lạnh, ngươi cũng vào đi.”
Gia Cát Dật sửng sốt liền không kịp buồn bực.
Đây là chủ động mời sao.
“Nếu ngươi để ý, có thể ….”
“Không để ý, không để ý!” Gia Cát Dật bừng tỉnh vội vàng nói, sau đó trên mi mắt đều lộ ra ý cười.
Vốn dĩ hắn phải tự mình tiến vào lôi khu, chưa từng nghĩ sẽ được chính miệng giai nhân mở lời, thật khiến hắn vui mừng ra mặt, xuân về hoa nở nha.
Hắn kích động, cùng tay cùng chân bước vào, vì động tác vội vàng mà làm khuấy lên vài giọt nước trong veo.
Bọt nước văng khắp nơi, bắn tung tóe trên mặt Nam Phác Nguyệt đang ngửa đầu nằm bên thùng. Y không chút để ý mà lau đi, chống đầu gợi cảm nhìn chằm chằm hắn chế nhạo: “Ngươi là tiểu hài tử sao?”
Nghe thế, Gia Cát Dật cong khóe miệng, dáng vẻ tà ác đến bên người y, ôm lấy eo gầy săn chắc, ánh mắt nóng rực đối diện.
Nam Phác Nguyệt nhìn hướng khắc, Gia Cát Dật thuận theo đó hôn bên mặt y.
Trái tim bỗng nhảy dựng, Nam Phác Nguyệt không biết nên làm gì.
“Thật ngọt ~”
Gia Cát Dật dán bên tai y, nhẹ giọng nói.
Nam Phác Nguyệt đạm đạm cười, đây là khen y sao.
“Ngươi cũng hôn ta đi!” Gia Cát Dật tràn đầy mong chờ nói với y.
Nam Phác Nguyệt ngừng một chút, dường như trước đây y chưa từng bao giờ chủ động làm cử chỉ thân mật với hắn. Nghĩ đến cả hai cùng trải qua nhiều sóng gió, may mắn sống sót, bây giờ họ thật vất vả mới có thể ở bên nhau. Y còn có gì mà không bỏ xuống được mặt mũi.
Y sẽ không bao giờ cố kỵ nhiều như vậy nữa. Y vừa thay đổi chủ ý, sau đó đưa tay không chút để ý hất chút nước ấm áp lên người. Nước chầm chậm chảy từ cổ xuống dưới. Dòng nước ấm như sợi chỉ, như được lôi kéo chảy một đường xuống bụng nhỏ bằng phẳng săn chắc, chảy xuống dưới tạo thành những gợn sóng nước.
Sóng mắt lưu chuyển, thần thái điềm nhiên xứng với gương mặt thanh tuấn của y. Mái tóc đen như mực dưới ngòi bút tranh thủy mặc của đại sư, vừa không mất đi vẻ lịch sự tao nhã lại như ** nhân tâm …
Cổ họng Gia Cát Dật không tự chủ được mà lên xuống, xem ra hắn đã không kiềm chế được nữa rồi.
Tình triều gợn sóng, hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Nam Phác Nguyệt bên này thúc eo cúi người nghiêng đầu hôn lên bên má hắn …
Toàn bộ động tác tự nhiên lại khiến người đột ngột không kịp phòng ngừa. Y hôn hắn thật nhẹ nhàng cũng thật ôn nhu. Loại mỹ diệu này tựa như một dòng điện lưu len lỏi từ đầu đến lòng bàn chân Gia Cát Dật, khiến hắn nhịn không được mà thất thần thật lâu thật lâu.
Khi Nam Phác Nguyệt chuẩn bị quay về cõi yên vui phía bên kia, Gia Cát Dật vội vàng kéo y quay trở lại, dùng sức ôm lấy y. Thời gian lặng yên trôi, chỉ còn hai trái tim đang áy náy loạn nhảy trong lòng ngực nơi hai người chạm nhau, như đυ.ng đến điểm cực hạn, hoa hỏa rất nhanh nổi lên khắp bốn phía.
Hắn ôm y chầm chậm ngã vào bên thùng nước, không đợi y kịp phản ứng, hơi thở Gia Cát Dật nóng rãy hôn lên cổ y, ngực y, sau đó gặm loạn một hồi nơi ngực y, ngậm lấy hai viên phấn nộn kia, nhẹ nhàng cọ xát.
Trước thế tấn công bất ngờ của hắn, Nam Phác Nguyệt cầm lòng không đậu nâng gương mặt anh tuấn của hắn trong tay, mị nhãn như tơ hơi hơi ngẩng đầu lên, gương mặt nhiễm màu ửng hồng tựa nữ tử, sinh động khả nhân lại nhìn thấy mà thương.
Thật đúng là yêu tinh.
Phản ứng đầu tiên của Gia Cát Dật chính là ôm y ngồi lên đùi hắn, tiểu tiểu Dật đã như lửa nóng, nóng lòng muốn thử.
Nam Phác Nguyệt khuất phục dưới ái dục từ lâu, không đợi hắn làm bước tiếp theo y đã tự mình ôm lấy cổ hắn, thân dưới không một tiếng động ma sát lên.
Gia Cát Dật vừa lòng nhìn y, hô hấp càng trở nên thô nặng. Hắn tạm thời chịu đựng cơn khát, từ giữa ** cất tiếng nói: “Nguyệt khıêυ khí©h ta trắng trợn táo bạo như vậy là muốn sao?”
Y tựa đầu lên vai hắn, ánh mắt mê ly nhìn hai thân thể đang hiện rõ ràng trong làn nước. Y muốn nhưng không nói.
Gia Cát Dật ái muội nhẹ giọng nói: “Quyền chủ động giao cho ngươi.”
Y tức thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt suy tư. Đây quả là lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Y vừa không muốn bản thân không chút rụt rè phóng túng lại không muốn mất đi tinh phúc sắp đến tay.
Độ ấm của nước từ từ giảm xuống, vì không muốn bị đông chết vì hạnh phúc, Nam Phác Nguyệt nhắm mắt ngồi lên vật giữa hai chân hắn. Thấy thế, Gia Cát Dật quả thực hưng phấn đến cực điểm, giúp đỡ y nương theo dòng nước ướŧ áŧ, cúi chào về phía trước ngay sau đó thắng đảo hoàng long.
Hai người đồng thời phát ra tiếng rên thỏa mãn, sau khi cả hai đã thích ứng, lại bắt đầu một hồi vận động trên dưới phập phồng nhẹ nhàng vui vẻ.
Từng gợn sóng nước kịch liệt theo nhịp đung đưa thùng nước, hô hấp thô suyễn dồn dập, tiếng chim cú trời đêm dường như đang phối hợp hòa âm cùng hai người, phát ra những tiếng kêu khàn đặc.
Cả hai không biết đã giằng co bao nhiêu lâu, cho đến khi nước cũng lạnh đi, hai người mới ngưng hẳn tiếng hòa thanh dài dòng.
Nguyệt thị cố hương minh. Hàn phong tiễu nhập đình. Trong màn đêm thanh vắng, cả hai ôm nhau ngủ, vứt đi hết thảy những suy nghĩ vụn vặt, chẳng còn gì quan trọng hơn sự an bình giờ khắc này.
Vì hôm qua ‘chiến tuyến’ kéo quá dài, khi hai người tỉnh dậy vào buổi sáng ngày thứ hai thì đã gần giữa trưa.
Lúc này, ánh nắng đang le lói trên song sa màu trắng, những bóng cây màu tối phảng chiếu loang lỗ trên sàn nhà, không có bông hoa nào bắt mắt, cũng không có lá xanh mướt làm nền, tựa như hết thảy vẫn đang chìm đắm trong giấc ngủ đông lạnh giá. Nhưng hai người không cảm thấy thế, vì trong lòng họ tràn ngập hạnh phúc vô bờ, dù không phải mùa xuân nhưng còn đẹp hơn phong cảnh mùa xuân.
Nằm nghiêng trong chăn mềm mại, ấm áp dễ chịu, không biết vì không gian quá yên tĩnh đến nỗi ngủ nướng không dậy nổi, hay do mệt mỏi sau một đêm nồng nhiệt mà phải nghỉ ngơi. Gia Cát Dật ôm lấy y từ phía sau, bỗng nhiên nói: “Nguyệt! Ngươi là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời Gia Cát Dật ta. Ta đáp ứng ngươi. Ta sẽ cho ngươi một cuộc sống mà hết thảy mọi người trên đời này phải hâm mộ. Ta sẽ cho ngươi hết thảy, cho ngươi ấm áp, cho ngươi vui sướиɠ, ngoại trừ hài tử ta sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi muốn.”
Dù đã hiểu được lòng hắn từ lâu, nhưng khi chợt nghe được hắn nói ra những lời thâm tình, không khỏi khiến tim Nam Phác Nguyệt run rẩy, không chút suy nghĩ nắm lấy đôi tay hắn đang đặt trên eo mình, ánh mắt nhu hòa trách mắng thời gian trôi đi, hiếm khi như lúc này y cũng muốn trút bầu tâm sự.