Chương 147: Nguyệt, Ngươi Câu Dẫn Ta

“Ta từng hỏi ngươi, ngươi sẽ ở bên ta cả đời sao?”

Nam Phác Nguyệt trầm mặc không nói. Y đương nhiên nhớ rõ, nhớ rõ lần đó sau khi hắn hỏi y, chính y thương tổn hắn. Mỗi khi y nhớ đến hành động lúc đó của mình, y cảm thấy áy náy không thôi.

Cảnh đời đổi dời, người nam nhân trước mắt này thật sự yêu y, thậm chí hy sinh mạng sống của chính hắn để yêu y.

Ánh mắt Gia Cát Dật nghiêm túc khóa chặt y: “Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ ta lại hỏi ngươi một lần nữa, ngươi sẽ đồng ý chứ? Chỉ có hai người chúng ta ở bên nhau, một đời một kiếp, ta thề, ta sẽ đối tốt với ngươi, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu nửa điểm ủy khuất, nửa phần …..”

“Ta đồng ý.”

Nam Phác Nguyệt trả lời trước khi hắn nói xong.

Y sẽ ở bên hắn, dù có ủy khuất hay không, chỉ cần ở bên cạnh hắn, y cảm thấy mỹ mãn rồi.

Y tin tưởng người nam nhân này, hơn tin tưởng bất kỳ kẻ nào khác. Tuy y chưa bao giờ nói ra nhưng trong lòng y biết rõ, hiểu rõ, người nam nhân tốt với y, bao dung cùng lý giải cho y, không ai có thể bằng hắn, chỉ có hắn mới hiểu y, chỉ có hắn mới biết y.

Nam Phác Nguyệt xoay người nhìn hắn, trong nhất thời y không có cách biểu đạt cảm thụ trong lòng. Y cúi đầu, đủ loại cảm xúc nhất nhất thoáng hiện ra trong trái tim y. Cuối cùng, y chậm rãi đưa tay ôm lấy eo mỏng vững chắc Gia Cát Dật: “Đi tắm rửa đi.”

Thanh âm nhu hoa dễ nghe hiếm có. Gia Cát Dật động tình tức khắc động dung. Hắn cầm lòng không đậu ôm chặt lấy y nói: “Ta muốn tắm với ngươi.”

Không trả lời hắn, Nam Phác Nguyệt bắt đầu mặt đỏ tía tai, không dám nhìn hắn.

Y không cự tuyệt, chứng tỏ ngầm đồng ý.

Hắn đưa tay tháo ngọc quan bảo châu trên đầu y, mái tóc đen nhánh buông xuống như thác nước, đặt ngọc quan bên giường. Tiếp theo, hắn đưa tay đến bên hông y, tháo lỏng đai ngọc bên hông, Gia Cát Dật thuần thục cởi bỏ đai ngọc, sau đó dễ dàng rũ rơi cổ áo trên vai y, trường bào chảy xuống bên giường lộ ra áo trong tuyết trắng, áo trong hơi mở, hai viên thù du phấn hồng trước ngực như ẩn như hiện.

Da trắng nõn nà, tóc đen như mực, môi đỏ như son, thiên chất tự nhiên, đừng nói là nam tử. Thế gian này mấy nữ tử có được, da thịt bóng loáng trắng tuyết như y, mái tóc đen dài mềm mại như y. Lại nói nam tử, có mấy nam tử có thể mặc bạch y tuấn dật bất phàm, phong hoa vô song như y.

E rằng không ngoa khi dành tất cả mỹ từ trên đời cho y.



Ánh mắt nóng bỏng thật sâu vọng vào đáy mắt Nam Phác Nguyệt, tiếp đó cánh môi mỏng gợi cảm dán đến ……

Y tức khắc trở nên căng thẳng, tuy rằng số lần hôn cũng không ít, nhưng không biết sao mỗi lần đối mặt hắn, y vẫn khẩn trương đến rối tung rối mù, hô hấp ngưng lại nhắm mắt, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.

Thời gian thật sống động, mỗi giây mỗi phút dường như thật căng thẳng, chỉ là sau khi y nhắm mắt đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, nhíu mày một chút, cẩn thận mở ra, sau đó mở ra một khe nhỏ.

Người nào đó cười tủm tỉm nhìn y, dưới ánh nến tăm tối phong lưu phóng khoáng không ai bì kịp.

Thấy y nhìn lén, vì thế hắn tiến đến gần, khıêυ khí©h dán bên tai y, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là đang đợi ta hôn ngươi sao?”

Bị hắn làm cho xấu hổ, y mở to mắt, không chút suy nghĩ muốn rời đi.

Gia Cát Dật vội vàng ôm lấy y, thật đột ngột cũng thật mạnh.

Y ngẩng ra!

Không đợi y có bất luận phản ứng gì, hắn nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, một nụ hôn ôn nhu nhỏ vụn rơi trên khóe môi y, rồi chạy xuống cổ. Cánh tay Gia Cát Dật căng chặt, mạnh mẽ triệt để ôm lấy eo y, răng môi giao triền, âm thanh nỉ non nhỏ nhỏ vang lên đến mê người, như muốn cắn nuốt toàn bộ lý trí hắn.

Cũng chẳng bất ngờ khi hô hấp Gia Cát Dật càng thêm dồn dập hỗn loạn, một quả cầu lửa dâng lên trong bụng nhỏ, bàn tay to dùng sức giữ chặt cổ y lại vẫn không đủ, theo bản năng từ sâu bên trong thân thể dâng lên một cổ khô nóng khát vọng mãnh liệt, môi răng triền miên vẫn không đủ thỏa mãn hắn, hắn tựa hồ càng muốn nhiều hơn, càng nhiều càng nhiều hơn một chút…

Chiếc giường ấm áp thấp thoáng ánh nến chiếu trên màn lụa, lúc này khác so với những lúc bình thường mà mang theo hơi thở của sự mê say, Gia Cát Dật ôm ngã thân thể mảnh khảnh của y, hai người cùng ngã trên chăn êm dày.

Ngọn lửa nam tính tức thì càng lúc càng bùng cháy, Gia Cát Dật đè lấy y, thân thể cùng tứ chi xảo diệu giao triền, trên người cả hai rất nhanh không còn mảnh y phục, thanh âm rêи ɾỉ trầm thấp dần dần vang vọng khắp căn phòng, da thịt như lửa nóng nóng bỏng, dù ai cũng không thể ngăn cản dục hỏa.

“Dật……”

Y gọi hắn Dật.

Thanh âm hơi thở trầm thấp hổn hển vang lên như si như say, Gia Cát Dật buông hàm răng đang mâm mê hai viên thù du trên ngực y, ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn y: “Muốn sao?”



Lới nói quá mức lộ liễu, không khỏi khiến Nam Phác Nguyệt đỏ bừng mặt vùi bên trong chăn bông, không dám nhìn thẳng hắn.

Hắn hất tung chăn, nghiêng đầu, cúi thấp người, hơi thở ẩm áp phả lên y, cánh môi lướt qua gương mặt nõn nà của y như chuồn chuồn lướt nước, thanh âm khàn khàn bên tai Nam Phác Nguyệt như mộng si: “Nguyệt, mau nói, mau nói ngươi muốn.”

Cả người Nam Phác Nguyệt tê tê, da thịt run rẩy, dưới người chăn gấm mềm nhẵn, trọng lượng trên người lại nặng, nhưng chính bên trong sức nặng ấy y lại cảm thấy an toàn.

Ánh mắt Gia Cát Dật như lửa nóng chờ đợi câu nói của y, lại bị xương quai xanh nam tính gợi cảm, vai ngọc trắng như tuyết mê hoặc hắn thật sâu. Dưới ánh sáng rực rỡ, làn da mỹ ngọc nõn nà kia còn đẹp hơn so với gốm sứ tốt nhất.

Rốt cuộc Nam Phác Nguyệt cũng không chịu nổi bầu không khí ái muội khó nhịn này, quay đầu về phía hắn, y chống tay lên hai vai hắn, ánh mắt như có điều trốn tránh, dường như dùng hết dũng khí nói: “Ta ….. muốn.”

“Muốn bao nhiêu?”

Nam Phác Nguyết nhắm mắt: “Cực muốn!”

Nghe vậy, hắn nở nụ cười phong thần tuấn lãng, cúi đầu hôn lấy môi y, hôn trên gương mặt y, vành tai y, cổ y, dần dần xuống dưới, môi hôn trên xương quai xanh xinh đẹp cảu y, thẳng đến bụng bằng phẳng săn chắc của y …..

Vật giữa hai chân càng thêm dâng trào nhưng thân thể Nam Phác Nguyệt trở nên mềm nhũn, y quên mình rúc vào người hắn, bám vào sống lưng dày rộng, ngón tay thon dài lơ đãng lướt qua lại trên lưng hắn. Cả người Gia Cát Dật run lên, câu môi cười, nhấc người lên biểu tình lên án nhìn y: “Nguyệt, ngươi câu dẫn ta!”

Nam Phác Nguyệt không nhịn được mà phản bác: “Ta đâu có!”

Gia Cát Dật hít một hơi thật sâu, bàn tay to xoa nắn vật giữa hai chân y khiến y bật ra một tiếng “Ưm ~”

“Ngươi xem, rên đến ** như vậy, còn không thừa nhận.”

Trên người từng trận mềm mại, nhưng miệng vẫn đứt quãng phản kích: “Ngươi … không nói lý.”

“Phải không?”

Gia Cát Dật nắm lấy tiểu Tiểu Nguyệt mà loát động hai cái, y không tự chủ được mà cong người: “Đừng …..”