Công Tôn Chỉ nhất thời kinh ngạc, trong đầu dần dần hiện ra một màn tình cảnh vừa xảy ra kia, chỉ cảm thấy bản thân giống như bị lôi oánh, nghĩ rồi lại nghĩ, thầm cho rằng: Nhất định góc nhìn có vấn đề, nhìn lầm rồi.
Ông bước đến dò hỏi: “Tử Ly tỉnh lại từ lúc nào?”
“Vừa mới tỉnh lại. Nằm lâu quá, cả người không linh hoạt, định đi ra ngoài đi lại một chút.”
Ông nhàn nhạt gật đầu: “Ngươi hôn mê đã ba ngày. Thương thế trên người còn chưa khỏi hẳn, vẫn không nên ở ngoài quá lâu, trở về càng sớm càng tốt.”
“Đồ nhi biết.”
Nói xong, Gia Cát Dật quay đầu nhìn người phía sau với nụ cười mê đảo chúng sinh, ánh mắt mê ly nhìn y, ý vị thật sâu.
Y biết là hắn cố ý, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, Nam Phác Nguyệt không khỏi lại đỏ mặt.
Y có chút ảo não. Ảo não bản thân vì sao luôn kiêng dè như thế. Ảo não bản thân vì sao đến cuối cùng không dám thừa nhận tình yêu của bản thân. Nhưng không có cách, y chính là y. Y không thản nhiên được như Gia Cát Dật. Trong lòng y rất khó chịu, cho đến khi cùng hắn ra ngoài của cũng không nói một lời.
Hai người sóng vai đi. Núi phía xa phủ sương trắng, những ngôi nhà gần đó nhấp nhô cao thấp, cành cây nhuốm bạc treo đầy vương niệm băng, tuyết trắng trắng xóa thế nhưng thật có ý cảnh.
Tùy ý thưởng thức cảnh đông nơi đây, Gia Cát Dật lại không có cảm giác mới mẻ khi vừa đến nơi đây như Nam Phác Nguyệt. Mười năm trước, hắn đã quen sống nơi rừng núi, đồng ruộng, rừng hoang. Cho nên hắn lúc này cũng không thấy ngạc nhiên, bất quá tâm cảnh lúc này không giống như lúc đó. Tầm nhìn bao quát sông núi, lại có giai nhân làm bạn bên cạnh, thể xác tinh thần hắn như thế nào lại không sung sướиɠ chứ.
“Sao ngươi lại có dáng vẻ không vui?”
Thấy y uể oải ỉu xìu, như tiểu tức phụ tức giận hờn dỗi, Gia Cát Dật nghiêng đầu quan tâm hỏi.
Y không nói gì. Thật lâu thật lâu sau, y dừng bước chân, nhìn thẳng hắn: “Ngươi có cảm thấy ta vô dụng không?”
Gia Cát Dật kinh ngạc: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Y mím chặt cánh môi, tựa hồ rất khó mở miệng, thật sự rất khó mở miệng, y không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ cười nói: “Không có việc gì. Có thể là ta suy nghĩ nhiều đi.”
Gia Cát Dật khoác tay lên vai y, ôm lấy y như bằng hữu, vừa đi vừa nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Trong mắt ta, ngươi ưu tú nhất.”
Nam Phác Nguyệt nghe hắn cổ vũ mình trong lòng cũng cảm thấy an ủi, có chút ấm áp, cũng có chút thoải mái. Có lẽ chăng. Có lẽ yêu nhau không nhất thiết phải mạnh mẽ biểu lộ, chỉ cần trong lòng có đối phương, yêu sâu đậm đối phương là đủ rồi.
Rong chơi trên con đường cổ xửa, gió lạnh thổi vào mặt mang theo cái lạnh đến thấu xương. Gia Cát Dât ôm y chặt hơn. Hắn lúc này mới phát hiện y vẫn mặc trường bào thẳng màu tuyết trắng mà y đã mặc vào ngày chạy trốn để giữ mạng, cũng không biết y như thế nào mà chịu đựng được nó, nhíu mày nói: “Sư phó cũng quá keo kiệt. Chờ quay lại ta nói ông ấy vào thành mua cho ngươi vài bộ y phục.”
Nam Phác Nguyệt cười, chế nhạo nói hắn: “Ngươi bình thường cũng nói chuyện với sư phụ mình như vậy sao?”
“Có vấn đề gì sao?” Gia Cát Dật hỏi ngược lại, rồi hừ hừ nói: “Ai kêu ông ấy ăn tiên đan bất lão. Thoạt nhìn còn không lớn tuổi bằng phụ thân ta. Ta mới không cần khách khí với ông ấy. Lại nói, ông ấy có thể làm gì ta chứ?”
Kỳ thực, dù Công Tôn Chỉ dung nhan có già đi, Gia Cát Dật vẫn hành xử như vậy, không phải hắn không tôn kính, mà là đã thân đến không thể thân hơn, từ lâu đã không nói những lời khách sáo. Kỳ thực như vậy cũng tốt, rất tự nhiên, cũng rất hiền hòa, khó trách Công Tôn Chỉ những năm qua rất thiên vị đồ đệ này.
Nam Phác Nguyệt mỉm cười không nói, bỗng nhớ hắn những ngày qua cũng chưa ăn thứ gì ngon, sao có thể chỉ dựa vào cháo để duy trì thân thể. Vì thế y quan tâm nói: “Ngươi có đói bụng không? Hay ta đi làm chút đồ ăn cho ngươi?”
Giống như nghe được chuyện gì rất đáng kinh ngạc, Gia Cát Dật dừng bước chân. Ban đầu hắn ngạc nhiên đánh giá y, sau lại nói: “Ta không nghe lầm chứ. Ngươi nói ngươi muốn làm cơm cho ta?”
Hắn còn chưa hiểu y sao. Y từ nhỏ sống cẩm y ngọc thực, chỉ có người khác hầu hạ y, nào đến lượt y hầu hạ người khác. Hôm nay, hắn bệnh nặng mới khỏi, y mới phá lệ chải đầu cho hắn. Nếu đổi lại ngày thường, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ. Lại nói nấu cơm, không phải hắn xem thường y, chỉ sợ đến cửa phòng bếp y cũng chưa bước qua. Để y làm, thật sự có chút nguy hiểm.
Vì thế, hắn mỉm cười đến gần sát y nói: “Thôi! Hay là để ta về nấu cơm cho ngươi ăn đi.” Vừa nói vừa nhìn y từ trên xuống dưới đánh giá: “Ngươi xem, ngươi gầy như vậy, ta nhìn có chút đau lòng.”
Y có thể nhìn ra là do y không biết nấu. Nam Phác Nguyệt cảm thấy xầu hổ. Tuy nói y xác thật không biết nấu, nhưng y có thể học.
“Vậy được. Ta theo ngươi học. Đợi ta học xong, ta lại nấu cho ngươi ăn.”
Gia Cát Dật cảm thấy ấm áp trong lòng, không khí có chút lừa tình. Hắn không chịu nổi y đột nhiên trở nên có lòng như vậy. Để đánh vỡ bầu không khí vẫn còn ấm áp lúc này, vẻ mặt hắn hài lòng, rơm rớm nước mắt ba ba nói: “Tiểu Nguyệt! Ta nên làm gì đây?”
Nam Phác Nguyệt không rõ nguyên nhân nhìn hắn.
Hắn tiếp tục cảm động nói: “Vi phu phát hiện ngươi càng ngày càng hiền huệ.”
Vi phu
Như thế nào lại thành “vi phu” nhanh như vậy? Còn “hiền huệ”? Y dám nói y cả đời này không muốn lại nhắc đến việc nấu cơm cho hắn hay không.
Sắc mặt Nam Phác Nguyệt lúng túng quay đầu đi. Xưng hô này thực sự khiến y khó có thể tiếp thu. Vì thế y thật khó để nói: “Ta thấy …. Ngươi vẫn là nên đổi cách xưng hô đi. Cách xưng hô tự xưng này của ngươi thật khiến ta không quen.”
Dù sao y cũng là nam nhi bảy thước, đừng nói y không quen, sợ là bất kỳ nam nhân nào cũng không quen được. Huống chi y từ nhỏ tính cách cao lãnh, chỉ là Gia Cát Dật thích chọc y cho nên mới dám kinh bạc y.
Gia Cát Dật cố ý hỏi: “Phải không? Không quen ….. vậy ngươi nói ta nên xưng cái gì?” Hắn vừa nói vừa làm dáng suy tư: “Vi huynh?”
Mây đen tức thì bao phủ trên đỉnh đầu Nam Phác Nguyệt. Thân thể Nam Phác Nguyệt như đóng băng chờ hắn tiếp tục tìm từ khác.
“Không tốt lắm.”
Ánh mắt Gia Cát Dật biểu lộ trạng thái suy nghĩ, lại biện minh cho chính mình nói: “Chúng ta đã gần gũi da thịt ….”
Nói tới đây, Nam Phác Nguyệt không nhịn được nữa “khụ” một tiếng.
Hắn làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Vi huynh, xưng hô này không đủ thân mật, lại còn rất kỳ quái. Ngươi có cảm thấy như vậy không?” Sau đó lại quay về với xưng hô tự xưng thực vừa lòng kia, nghiêm trang nói: “Ừm, vẫn là ‘vi phu’ mới tốt. Cái này đi.”
Mây đen càng ngày càng nhiều, đen nghìn nghịt, Nam Phác Nguyệt mặt đầy hắc tuyến. Y chính là nam nhân, một nam nhân không hơn không kém.
Y không muốn tiếp tục xoay quanh chủ đề đáng xấu hổ này. Nam Phác Nguyêt nghiêm mặt nói: “Gia Cát Dật ….”
“Ngươi gọi ta là gì?” Gia Cát Dật ra vẻ không vui cắt ngang lời y.
Được thôi! Y biết hắn cố ý làm khó y. Nam Phác Nguyệt thuận theo hắn hỏi lại: “Không gọi ngươi Gia Cát Dật. Vậy ngươi nói ta gọi ngươi là gì?” Để ngừa vạn nhất, dứt khoát nói trước: “Nói trước, ta sẽ không gọi ngươi ….” Nói đến đây, cái từ không bao giờ nói ra kia, vì thế chuyển sang dùng khẩu hình không một tiếng động
Phu quân