“Phụ thân, y lớn lên xinh đẹp như vậy, hẳn sẽ không phải là thần tiên rơi xuống nhân gian chứ?”
Nghe thanh âm là một hài tử chỉ vài tuổi, thanh âm thanh thúy mà lại thuần tịnh.
“Vị công tử này ăn mặc cao quý hoa lệ như thế, chắc là đến từ kinh thành đi.”
“Ta thấy y nhất định là hoàng thân quốc thích.”
“Ai, mọi người mau xem! Đôi mắt hắn chuyển động rồi!”
………….
Thanh âm sột soạt sột soạt mơ hồ vang lên bên tai, là ảo giác hay là ……
Dường như y đã mơ một giấc mộng rất dài. Những thanh âm ồn ào này truyền đến bên tai đánh thức Nam Phác Nguyệt từ trong mông lung. Y chầm chậm mở mắt, mặt khẽ mở thành một khe hẹp dài. Dường như có một số người mặc y phục mộc mạc đứng trước mặt y, ghé mắt nhìn, mắt y dần dần trở nên sáng hơn, thân ảnh những người này cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Có đại hán da dày thịt béo, có trĩ đồng bím tóc sừng trâu, có lão giả khuôn mặt tang thương, cũng có cô nương gương mặt mang nét ngượng ngùng. Bọn họ dường như đang đánh giá y, trong đó có ánh mắt kinh nghi, cũng có cực kỳ hâm mộ, càng không ngạc nhiên khi ánh mắt họ nhìn y đầy tò mò.
Không kịp suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, hay chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Di dời tầm mắt, thoáng nhìn qua liền rõ ràng. Có thể nhìn được căn nhà này rất nhỏ. Chính y lúc này đang nằm trên một chiếc giường ấm áp làm bằng vải bố, trên người đắp một chiếc chăn lớn bằng bông tinh khiết cùng những bông hoa nhiều màu, những chiếc màn trắng rũ xuống hai bên giường, nam nữ già trẻ lúc này đang đứng ở trong phòng không thể nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài, xem ra căn phòng đã chật như nêm cối.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
Một thanh âm cất cao vang lên.
Dứt lời, trong dòng người chen chúc xô đẩy, một nam tử đi đôi giày vải màu xanh đậm, đầu ngẩng cao, trên người mặc một thân đạo bào màu xanh lam thuần sắc, tóc buộc gọn gàng, thoạt nhìn không quá bốn mươi tuổi lướt qua đám đông mà đến.
Chỉ thấy ông ấy mắt sáng mày thưa, sắc mặt hồng nhuận, tiên phong đạo cốt tựa thiên thành, phiêu dật không giống phàn nhân thế gian. Ông ấy vừa đến, mọi người tự động tránh, chừa ra một lối đi. Ông ấy đến gần lại có điểm khí chất hạc trong bầy gà.
Ông ấy cùng Nam Phác Nguyệt nhìn nhau trong khoảng cách không xa, vuốt hai chòm râu màu đen, nâng cằm hỏi: “Ngươi tên gì? Có quan hệ gì với đồ nhi ta?”
Lời của ông ấy, Nam Phác Nguyệt cũng không nghe vào, y cố gắng nhớ lại bản thân vì sao lại xuất hiện chỗ này. Ánh mắt chuyển động, bỗng mở to trong tích tắc, y đột nhiên ngồi dạy, kinh hoảng thất thố bắt lấy nam tử trung niên trước mắt hỏi: “Gia Cát Dật đâu? Các người có nhìn thấy hắn không?”
Nam tử trung niên ổn định thân thể y, nhàn nhạt trả lời: “ Yên tâm! Hắn sẽ không có việc gì.”
Như ăn được được viên thuốc an thần, những lời này tức khắc khiến Nam Phác Nguyệt giãn mi, thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau lại nói: “Hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”
“Hắn bị thương tương đối nghiêm trọng. Còn chưa tỉnh lại. Đợi một chút ta mang một mình ngươi đi gặp hắn. Ngươi trước tiên nói cho ta, ngươi là gì của hắn?”
Là gì của hắn? Nam Phác Nguyệt suy nghĩ, đương nhiên không thể trước mặt mọi người nói là loại quan hệ này, sau đó nói: “Bằng hữu.”
Đối với câu trả lời này, nam tử trung niên không có nghi vấn, ông ấy tiếp tục hỏi: “Ngươi tên gì? Thấy ngươi ăn mặc bất phàm, có thể là quý tộc?”
Đây cũng là câu hỏi trong lòng mỗi vị có mặt ở đây, lúc này mọi người nhìn y như động vật quý hiếm.
Nam Phác Nguyệt nhíu nhíu mày. Đây là nơi nào y cũng không biết, lúc này y đã là kẻ đào phạm, không tiện lộ ra thân phận bản thân, đành bất đắc dĩ trả lời: “Mọi người có thể gọi ta là Nguyệt Thất (y đứng thứ bảy trong hoàng thất) Chưa nói tới quý tộc, bất quá trong nhà so với bá tánh bình thường tương đối giàu mà thôi.” Sau đó lại nói: “Ta hôn mê đã bao lâu rồi? Là tiên sinh đã cứu chúng ta?”
Nam tử trung niên nhẹ nhàng lắc đầu mà nói: “Sáng nay, một vài người dân vùng núi thừa dịp tuyết đọng sâu đi đánh thỏ hoang. Hai người các ngươi là được bọn họ phát hiện cứu về.” Vừa nói vừa cười: “Nói đến các ngươi thật đúng là mạng lớn. Xem như đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”
Là phúc sao? Nam Phác Nguyệt không biết, y lúc này chỉ lo lắng thương thế Gia Cát Dật, lo lắng có người ở bên cạnh chăm sóc hắn hay không, hắn khát hắn đói bụng có người lo cho hắn hay không.
“Ta muốn gặp hắn.”
Nam Phác Nguyệt vẫn là không yên lòng, nhắc lại một lần nữa.
Nam tử trung niên trầm ngâm một lát: “Được thôi. Đi theo ta.”
Hai người đứng dậy, xao động trong phòng trở nên không lo ngại gì, khi đang tránh ra tạo thành lối đi, các loại thảo luận bát quái bắt đầu mở ra.
“Oa ~ làm sao bây giờ. Y quả thực là vị công tử trong mộng kia của ta.”
Nữ tử mặc một thân áo váy đỏ vừa dậm chân nhỏ vừa phủng mặt hoa si kích động nói.
Không thể không nói, người đến đây xem Nam Phác Nguyệt ngoại trừ thôn dân bình thường, không thể thiếu những nữ tử ồn ào. Các nàng đều nghe tin mà đến. Một truyền mười, mười truyền trăm, truyền rằng nam tử này tuấn mỹ biết bao nhiêu. Ban đầu, mọi người đều biết rằng những lời khoác lác khoe khoang này đều là phóng đại cho nên cũng không tin, không hy vọng cũng không có hứng thú. Kết quả sau khi nhìn thấy chân nhân, không thể không nói mỗi người bọn họ đều cảm thán không thôi.
“Y thật đẹp trai a~”
Một nữ tử diện mạo ưa nhìn khác với đôi mắt hình trái tim, nhìn y đi ngang qua trước người mình, hận không thể âu yếm, thần thái không tha như vậy như đang muốn nói: Mau quay đầu lại nhìn ta! Mau quay đầu lại nhìn ta…
“Suỵt ~ cẩn thận kẻo bị nghe thấy.”
Tỷ muội bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
Nơi này thâm sơn cùng cốc, bị ngăn cách với kinh thành một dãy núi, hơn nữa các nàng không ra ngoài sơn dã, nói trắng ra chính là chưa hiểu việc đời. Nhưng dù sao các nàng cũng là nữ hài tử trong nhà, đối mặt với một công tử ca đến từ kinh thành vẫn nên có chút rụt rè mới tốt. Đây cũng là suy nghĩ của nữ tử ổn trọng này.
Cũng vậy, vùng núi bị bỏ quên này, lớn thì lớn nhưng còn chưa bao giờ thấy qua nam tử diện mạo tuấn mỹ khí chất như lan giống như y. Nàng làm sao không thích, chỉ là không dám nói những lời lớn mật giống như những nữ tử tính cách rộng rãi kia.
“Ha~”
Giữa những tiếng cười nói lộn xộn, một tiểu nam hài bày ra vẻ mặt quỷ nói với nữ tử đang biểu lộ cõi lòng kia: “Tỷ tỷ thật không biết thẹn thùng!”
“Tiểu tử thúi! Ngươi nói lại xem. Nói lại xem ta có đánh ngươi không?”
Nàng kia thấp giọng đe dọa.
“Đại ca ca!” Hài tử nghịch ngợm kia cách Nam Phác Nguyệt vài bước gọi.
Nam Phác Nguyệt hoảng hốt quay đầu lại.
Hài tử như thật như giả vừa hét vừa hát: “Vị tỷ tỷ này, nàng nói nàng thích ngươi ~”
Thanh âm non nớt, pha lẫn nét trẻ con ngây thơ.
Vừa dứt lời, nàng kia lập tức che lại có miệng thiếu đánh của nhóc, trong lòng nàng tức muốn phát điên, nàng ngẩng đầu sau khi cười khan với Nam Phác Nguyệt hai tiếng, che đầu lại, rốt cuộc không còn mặt mũi gặp người.
Nam Phác Nguyệt không nói, chỉ mìm cười nhạt với hài tử đang bị che miệng một cái, sau đó liền theo sau nam tử trung niên rời đi.
Bước ra khỏi cửa, quả nhiên nơi này giống như trong tưởng tượng của y. Hơi thở quê cha đất tổ nơi này thập phân dày đặc. Mỗi nhà mỗi hộ cách nhau không đồng đều, con đường quanh co cổ xưa, tuyết đọng như bông, phủ dày diện mạo ban đầu. Hàng rào tạo thành những tiểu viện sạch sẽ, giếng nươc cối đá, trâu bò la và gia súc, xung quanh không có trang trí xa hoa, chỉ có nhiều cây dâu. Hiện tại đang là mùa đông, vào xuân hạ nhất định xanh tươi dào dạt, cỏ mọc um tùm.