Gia Cát Dật! Cầu xin ngươi được không? Cầu xin ngươi đừng nhẫn tâm như thế. Đừng để ta mang nổi đau thầm lặng này đến hết đời. Nếu yêu ta, xin đừng rời xa ta. Nếu yêu ta, vậy hãy để ta dùng sinh mạng này bồi ngươi đống sinh cộng tử, còn tốt hơn để ta một mình sống trong thế giới xấu xa đã khiến ta tuyệt vọng.
Không nhận được sự đáp lại của hắn, dưới cơn nóng vội, như được một lực thúc đẩy, bụng Nam Phác Nguyệt gian nan dùng sức, cố gắng hết sức lôi kéo hắn. Mặc dù chỉ cách mặt nước khoảng mười mét, chính là khoảng cách mười mét ngắn ngủi này đã khiến y dùng hết khả năng cả người, không tiếc hết thảy. Y cứ kiên trì như vậy túm hắn bơi lên phía trên.
Khoảng cách mặt nước ngày càng gần, ngón tay bấu chặt cổ tay hắn càng thêm dùng sức. Gia Cát Dật! Không được chết! Ta còn chưa kịp yêu ngươi nhiều hơn. Ngươi làm ơn! Tiếp tục chống đỡ.
Nghiêng người ra khỏi mặt nước, một tay y bắt lấy một khối băng lớn, một tay ôm hắn hộ trong lòng ngực.
Gia Cát Dât vẫn anh tuấn như vậy, chỉ là hai mắt khép lại, khuôn mặt tái nhợt, tứ chi lạnh thấu, nâng tay lên, trên đầu ngón tay Nam Phác Nguyệt vẫn còn đọng lại máu trên lưng hắn. Y không nhịn được mà khẽ run lên.
Gia Cát Dật! Ngươi rốt cuộc đang ngủ say hay là ……
Lòng bàn tay đẫm máu tỏa ra một màu sắc tà ác như cũ. Chỉ một cái liếc mắt, Nam Phác Nguyệt bật khóc, thống khổ cùng sợ hãi đè nặng lên cổ họng đau rát. Y ngẩng đầu nhìn trời, tuyết lớn rơi đầy trời, bay lơ lững giữa mày y, trên mặt y, cần cổ duyên dáng của y…. như vực thẳm vô tận, từng chút từng chút cắn nuốt y chí sinh tồn đến hầu như không còn.
Trong một khoảng khắc, y muốn cùng hắn vĩnh viễn chìm trong phiến đại địa an tĩnh này. Chính là, y trước sau vẫn không tin, không tin Gia Cát Dật chết dễ dàng như vậy. Y chăm chú nhìn về nơi cách đây không xa, lại bơi về phía trước thì bọn họ chạm tới đất liền. Trong tức tắc, y kiên định tín niệm rằng hắn không chết chỉ ngất đi. Sau đó y phủ lên một nụ hôn ôn nhu, lạnh băng trên khóe miệng hắn. Y nhìn hắn thật sâu với niềm tin vô định này. Y siết chặt vòng tay ôm lấy hắn, buông tay khỏi khối băng, mạnh mẽ bơi về phía trước.
Một khắc kia, sự thấp thỏm cùng niềm mong chờ chưa từng có như mầm cây đâm xuyên qua lớp băng, cấp bách không thể vãn hồi.
Khoảng khắc bơi đến bên bờ hồ, Nam Phác Nguyệt ngồi quỳ ôm lấy hắn run rẩy không thôi, không phải do trời đông lạnh, mà là đủ loại cảm giác dâng trào. Giờ khắc này, y chỉ muốn ôm chặt lấy hắn.
Gió lạnh gào thét y cũng không nghe thấy. Y dựa trên ngực hắn, nhắm mắt nghe tim hắn đập, thăm dò hơi thở của hắn. Gió thổi qua, y cái gì cũng không phân biệt được.
“Người còn sống, đúng không?”
Y tự hỏi chính mình rồi tự đáp.
Vừa nói vừa mở áo ngoài, xé một mảnh từ áo gấm bên trong của chính mình. Y lại cởϊ áσ khoác trên người hắn, kinh hoàng nhìn mũi tên gãy xen lẫn vết máu, nghiến răng, sau khi nắm chặt, thời gian mỗi phút mỗi giây đều là thử thách không thể tiếp tục kéo dài. Y dùng sức kéo, xì một tiếng, máu không phun ra như trong suy nghĩ, chỉ có một dòng máu đỏ đậm chảy xuống, có máu trên người đã sớm bị đông lại, muốn phun ra cũng không được.
Lau khô vết nước ướt nhẹp trước ngực hắn, nhanh chóng băng lại miệng vết thương trên lưng hắn, động tác vội vàng như vậy, nhanh như không bắt kịp cái đuôi của thời gian.
“Cho ta một chút thời gian. Chúng ta rất nhanh sẽ tìm được một nơi ấm áp. Nơi đó có màn thầu cùng cháo nóng hầm hập. Nơi đó có phòng ở cùng chăn ấm áp. Nghe lời. Một lát là đến rồi …”
Y không muốn khóc nhưng trên mặt vẫn một mảnh ướt đẫm, gió thổi qua liền rơi xuống, là nước trong hồ còn lưu lại trên mặt y sao……
Sau khi băng bó xong miệng vết thương cho hắn, rồi quấn chặt quần áo trên người người, vén lên những lọn tóc ướt dính trên mặt hắn, thổi hơi nóng vào tay hắn, rồi chà xát, chua xót nói: “Đừng ngủ nữa được không?”
Người ngươi quá lạnh. Tỉnh lại được không?
Nuốt thật sâu những đau đơn nơi cổ họng, Nam Phác Nguyệt lấy lại tinh thần, một lần nữa quấn chặt áo lông cừu tím trên người hắn, xoay người cõng hắn đứng dậy.
Lúc này, y cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không dám tưởng tượng, dư lại chỉ còn một linh hồn chấp nhất.
Cơ thể y đông cứng nhưng lại không hề hay biết, đi từng bước chân khó nhọc, không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, bên tai tựa hồ lặp đi lặp lại câu hắn nói với y: Tiếp tục sống! tiếp tục sống.
Được! Ta tiếp tục sống. Chúng ta cùng nhau sống sót….
Bông tuyết tung bay khăp trời, giữa hoang địa bao la, hai dáng người mảnh khảnh, gắn bó thân mật với nhau, dưới chân một sâu một cạn, đôi ủng màu chàm giẫm lên trên nền tuyết không sâu bằng mu bàn chân, phát ra những âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Tựa hồ như đã đi thật lâu, lâu đến bước chân y trở nên máy móc như bị người thao tác, chỉ biết đi.
Trời tờ mờ sáng, tuyết rơi nhỏ dần, ánh mặt trời mơ hồ phá mây mà ra chiếu khắp đại địa màu ngân bạch, chiếu trên gương mặt thanh nhan tuấn tú. Y dường như không nghe thấy, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, đáy lòng đau đớn đến tê tâm liệt phế.
Phía trước rốt cuộc có bao xa, vì sao đến một hộ nhân gia sơn dã cũng không thấy. Y chết lặng nhìn phiến đại đại trắng xóa này, như thể đang xem xét mệnh đồ của bọn họ.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, rốt cuộc y cũng không thể chịu đựng nổi, trước mắt tối sầm lại, thân thể tơ liễu ngã xuống làm tung bay một mảnh lớn bụi tuyết.
Đất trời bao la, mênh mang bát ngát. Gió lạnh thổi qua quét ngang tuyết trắng trên mặt đất, nhẹ nhàng phủ lên trên người bọn họ, trên lưng Gia Cát Dật. Sắc đỏ bi thảm trên người tựa như một đóa hoa yêu dã đỏ tươi, tịch liêu lạnh lẽo nở rộ trên cánh đồng tuyết.
Cánh đồng tuyết như mộng, làn gió nhẹ thổi khẽ, ánh mặt trời tan chảy, ôm ấp ấm áp sinh linh trên thế gian, bay trên bầu trời, chạy dưới đất, vừa tĩnh lặng vừa sống động.
Giờ khắc này, bọn họ dường như quay trở về tuổi thơ. Một người thanh nghiêm tú mỹ, một người tuấn dật vô song. Một người lạnh lùng, một người nhiệt tình. Bọn họ là trúc mã. Bọn họ thích không có chuyện gì thì nhao nhao cãi nhau.
Hắn nói y khuynh quốc khuynh thành, y nói hắn anh tuấn tiêu sái. Hắn nói y ngoại lãnh tâm nhiệt, y nói hắn phúc hắc cường đại.
Hắn nói hắn thích y. Hắn cười nhìn y dưới ánh nắng ấm áp……
Bao nhiêu ký ức bay bổng, hoàn toàn tự do vào lúc này. Gia Cát Dật còn chưa kịp dùng hết thời gian cả một đời để nói cho y, hắn yêu y biết bao nhiêu.
Chẳng phải y đã bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp nhất sao? Nơi tuyệt vời nhất sao? Y một bụng thua thiệt. Y nợ nam tử si tình này hết thảy. Y nợ hắn tất cả tình yêu, tất cả sự bảo hộ cùng quan tâm của hắn. Trong lòng y tràn đầy hối hận, chỉ muốn đối mặt cho hắn một nụ hôn ấm áp mà lại thâm tình…..
Gia Cât Dật! Nếu có kiếp sau, xin ngươi hãy yêu ta một lần nữa được không? Bất luận ta là nam tử hay nữ tử, ta nhất định sẽ không phụ một mảnh tương tư ý của ngươi. Ta sẽ không để ý ánh mắt thế nhân, chỉ muốn nói cho ngươi: Ta chỉ cần ngươi, chỉ cần chúng ta một đời một kiếp ở bên nhau….
Thời gian trôi qua có bao lâu, thời gian dài đằng đẵng mà tĩnh lặng. Nam Phác Nguyệt dường như có một giấc mơ mà y không bao giờ tỉnh lại. Trong mộng hết thảy đều là hình bóng Gia Cát Dật, hắn sẽ cười xấu xa nhìn y, sẽ ôm lấy y nói những lời âu yếm buồn nôn hề hề.
Hắn nói, hắn yêu y …..
Có chút tình đã ăn sâu bén rễ, có chút tình đã trở thành dĩ vãng, muốn ngược dòng thời gian, lại gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt…..