Chương 14: Ta Đang Tắm Nắng

Bất quá công phu chân trước chân sau, ngoài Nguyệt Lượng môn liền đi vào hai vị tiểu thư, một người thân hình tương đối cao, một người khác tương đối thấp hơn một ít. Hai vị nha hoàng cúi đầu đi theo phía sau hai vị tiểu thư, khác biệt rõ ràng ở chỗ hai vị tiểu thư trang điểm quý tộc.

Lúc này hai người đang nói cười hướng hoa viên bên này đi tới, trăm hoa làm nền, nhìn từ xa, càng thêm có vẻ kiều mỹ khả nhân.

Nam Phác Nguyệt liền nghe được động tĩnh, nhắm mắt tuyệt vọng nói: Cái này thật quá ném mặt mũi rồi!

Bước chân càng ngày càng gần, thanh âm nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, y như thế nào nghe trong đó có một thanh âm có điểm quen tai chứ?

“Tỷ tỷ, trong bụi hoa phía trước hình như có gì đó.” Nữ hài vóc dáng thấp hơn chỉ vào một mảnh nhỏ bụi hoa bị đè phía trước, hướng tỷ tỷ bên người nghi hoặc hỏi.

Nhị tiểu thư Tả Linh Tú nhìn theo hướng nơi mà nàng chỉ, kinh ngạc: “Hình như là một người.”

Thì ra là vạt áo màu tím Nam Phác Nguyệt lộ ra.

Hai người khẩn trương hề hề nhỏ giọng đi qua, nghĩ thầm, không phải người xấu chứ?

Đến gần vừa thấy, chỉ thấy một thúc thúc đầu đội quan ngọc, thân mặc áo ngoài màu tím nhạt, trẻ tuổi nằm nghiêng trong bụi hoa, như vậy nhìn qua, tư thế thật là quái dị.

Biết bản thân bị phát hiện, khắc này, Nam Phác Nguyệt thật muốn tìm một cái động chui vào, không bao giờ muốn đi ra.

Nữ hài vóc dáng thấp hơn đến trước mặt y ngồi xổm xuống, nghiêng đầu vừa thấy: “Thất hoàng thúc?!” Vẻ mặt kinh ngạc.

Nghe được gọi mình là hoàng thúc, đôi mắt nhắm lại của Nam Phác Nguyệt tức khắc mở ra, nhìn về phía người tới, thì ra là nữ nhi của Tam hoàng huynh Nam Phác Khiên Khiên, y mặt đầy xấu hổ cười nói: “Ngạch ~ ha ha ~ thi ra là Khiên Khiên a, ngươi sao lại ở chỗ này a?”

Nam Phác Khiên Khiên vẻ mặt kỳ quái nói: “Thất hoàng thúc, Khiên Khiên còn muốn hỏi ngươi như thế nào ở đây a, còn có người vì sao phải nằm ở đây a?”



Thất hoàng thúc này cho nàng ấn tượng rất sâu, mỗi năm theo phụ thân hồi kinh tế tổ đều sẽ gặp được thúc, mà ấn tượng gì sâu chứ? Diện mạo thúc so với những hoàng thúc khác tuấn mỹ, tiểu hài tử mà, tóm lại đơn thuần bị sự vật đẹp hấp dẫn, sau đó tự nhiên mà chú ý một ít.

“Hoàng thúc…. Hoàng thúc đang……"

Y trước nay chưa từng rối rắm như vậy, đột nhiên linh quang chợt lóe, “Đang phơi nắng!”

Phơi nắng? Hai người hiển nhiên không tin.

Lúc này, Tả Linh Tú ở hoa viên bên cạnh quan sát nghi hoặc đi ra phía trước, không thấy còn tốt, vừa nhìn thấy liền bỏ lỡ cả đời a!

Khi mới nhìn thấy người này một thân trang phục quý tộc, còn tưởng là một vị công tử bột thích trêu hoa ghẹo cỏ mà thôi, nhưng mà, khi lúc này nàng nhìn ở cự ly gần, không khỏi khiến cho tim nàng yên bình suốt mười tám năm nhảy dựng lên!

Đẹp quá! Đây là phản ứng đầu tiên của nàng!

Nàng dám nói chính mình lớn như vậy còn chưa từng gặp phong thái bậc này, không nhu mị giống nữ nhân, cũng không phải tuấn lãng như nam nhân, đây là một loại vẻ đẹp pha trộn giữa nam và nữ, một loại mỹ mạo làm người chỉ liếc mắt một cái liền không muốn dời đi.

“Ngươi ….. ngươi chính là ngưới ……” vốn định nói tuấn mỹ vô song, tài hoa hơn người thậm chí âm lãnh cổ quái Nam Phác đệ nhất công tử, nhưng rốt cuộc không thể nói ra những điều này, vì thế nói, “Lăng An Vương?” Tả Linh Tú không thể không thừa nhận, bản thân lúc này đích xác có chút hoảng loạn cùng khẩn trương.

Nam Phác Nguyệt biết chính mình hiện tại có bao nhiêu chật vật, biểu tình có chút mất tự nhiên nói: “Vị tiểu thư này là?”

“ Tiểu nữ là nhị nữ nhi Đô đốc, tên là Tả Linh Tú.” Sau đó tiếp tục nói, “Lăng An Vương vì sao lại ở chỗ này?”

“Bổn vương….”

“Thất hoàng thúc, ngươi có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Nam Phác Khiên Khiên nhìn biểu tình y có chút không đúng, tiếp tục quan tâm hỏi.



“Ngạch, đúng vậy, mắc bệnh cũ thôi, một chút liền tốt.” Bất đắc dĩ cười cười.

Hai người nửa tin nửa không gật gật đầu, thấy tư thế y quái dị, là lẽ như thế vậy.

“Vậy ….. chúng ta đỡ người đứng dậy.”

“Cái này….” Nam Phác Nguyệt thật có nỗi khổ không thể nói, y phản cảm người xa lạ đến gần người, cho dù người nọ là kiều nữ nữ tử, mà tình huống khắc này giống như không dung y khước từ cự tuyệt, y cũng không tìm ra một lý do tốt để uyển chuyển cự tuyệt.

Khi y còn chưa nói ra khỏi miệng, bên này, Tả Linh Tú đã dịch đến phía sau y, cẩn thân nâng y dậy, bởi vì quá nặng, khi đỡ được một nửa, liền thật sự không có sức lực, tức khắc cánh tay mềm nhũn, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

Nam Phác Nguyệt không có cảm nhận được nỗi đau như trong tưởng tượng, bởi vì y nằm trong lòng ngực mềm mại hương thơm.

Thịch!

Thịch! Thịch thịch thịch…..

Âm thanh gì? Lúc này, sườn mặt y dán vào lòng dạ mỹ nhân, trong lòng thấp thỏm bất an, mà đột nhiên truyền đến tiếng tim mãnh liệt đập là như thế nào?

“Lăng, Lăng An Vương…..” Tả Linh Tú mặt đỏ hơn mẫu đơn bị đè bên cạnh, may mắn Nam Phác Nguyệt vẫn luôn nghiêng người không động đậy, bằng không bị y nhìn thấy, chính mình còn không xấu hổ đến muốn chết. Nàng có chút vô thố, đã khẩn trương lại mê luyến cảm giác này, thầm nghĩ: chính mình không phải là……

Làm sao bây giờ?!

Quá loạn a! Nàng cư nhiên ở ngay lúc này động tâm!

“Thất hoàng thúc.” Nam Phác Khiên Khiên nhíu mày nói, “Mẫu thân nói nam nữ thụ thụ bất thân.”