Chương 139: Đêm Tuyết Kinh Hồn

Cơ hồ nhanh hơn mệnh lệnh kia chỉ một bước, Gia Cát Dật ôm chặt vòng eo y, nhanh chóng tìm đường đột phá nhảy ra khỏi tường cao. Hàng trăm mũi tên bén nhọn bắn vào một điểm nhưng đã bị trượt mục tiêu.

Tiêu Liêu hoảng hốt, thanh âm sét đánh như ác quỷ trong địa ngục, lão ta hét lớn phía sau: “Còn ở đó mà thất thần cái gì? Còn không mau đuổi theo?”

Trên đường cũ hoang vắng, Gia Cát Dật huýt một tiếng sao trong trẻo, ngựa xích thố chạy đến nhanh như bay. Hai người xoay người lên ngựa. Gia Cát Dật vòng tay ôm chặt lấy y, bảo hộ y kín kẽ không một hở trước người, nắm chặt dây cương nói: “Ngồi yên.” Dứt lời phi nước đại rời đi.

Thị vệ quan binh phía sau gắt gao đuổi theo sau, dáng vẻ đầy sát khí trong màn đêm dày đặc.

Tiêu Liêu cũng không phải gia đình nhà võ, cưỡi ngựa đứng tại chỗ đánh hai lượt, lạnh giọng quát đám binh vệ đang vội vàng đuổi theo ở phía trước: “Gϊếŧ! Gϊếŧ bọn chúng! Không mang được đầu người về thì các ngươi cũng đừng về nữa.”

Hơi thở chiến mã hóa thành sương giá. Trên con đường chính từ tây sang đông, gϊếŧ chóc khát máu lao đến như một con thú hoang. Trường đao ánh sáng chói lọi như sao phá vầng trăng, ánh đuốc chiếu lên những vết máu những ánh sáng màu đỏ như hung thú thượng cổ.

Tiếng ầm ầm lao vun vυ"t trên con phố, làm xáo trộn mộng đẹp của bá tánh Kinh Tri thành. Nhưng không ai quan tâm chuyện gì đang xảy ra trong đêm. Bọn họ chỉ cẩn thận đóng chặt cửa sổ, e sợ tai ương như cá trong chậu.

Gió bắc gào thét trong đêm tuyết, khi đao kiếm rỉ máu gϊếŧ người, gió mạnh kịch liệt quét ngang qua toàn bộ con phố, thổi đến từ phương trời trống trải, thổi bay phần phật tung bay góc áo hai người, thổi qua mái tóc dài rối đen nhánh đang tung bay của họ vỗ cánh bay như thiêu thân không chút do dự nhảy vào lửa.

Hơi thở ra như mạng băng, mặt mày Gia Cát Dật đều nhuốn màu trắng sương giá. Hai má đông lạnh trắng bệch, ngay cả tâm trí tựa hồ cũng bị thời tiết muốn mạng này làm đông cứng.

“Soạt”

Phía sau hắn, một con nỏ tiễn phá không lao đến. Nó vụt bay như một ngôi sao băng lao thẳng về phía Gia Cát Dật một cách tàn nhẫn.

Áo lông tím đao tuyết, chạm vào bên tai liền bùng nổ, Gia Cát Dật quay đầu chém mũi tên nhọn sắc bén kia bằng một thanh kiếm. Mày kiếm dựng thẳng.

Những mũi tên kia vừa bay đi, mũi tên khác lại phá không mà đến.

“Soạt soạt soạt!”



Không chỉ một mũi tên mà hàng loạt mũi tên sáng trắng lần lượt đánh úp lại trộn lẫn với tiếng rít của gió lạnh. Âm thanh của những mũi tên xuyên qua cơn gió bắc hung hãn truyền đến màng nhĩ khinh hoàng mà dứt khoát.

Ngón tay cong lại nắm chặt trường kiếm trong tay. Kiếm vũ thành hoa, dựa vào phản ứng tinh nhuệ của mình, Gia Cát Dật nhanh chóng né tránh. Nhưng những mũi tên như mưa rền gió dữ, một đợt chưa hết lại dâng lên một đợt khác. Cuối cùng chỉ sơ hở một hai tay, mũi tên bắn tung góc áo hắn, cánh tay, còn có tấm lưng đĩnh bạt hình ảnh đầy khát máu.

Gia Cát Dật kêu lên một tiếng, khí huyết dâng lên cổ họng tức khắc phun ra một búng máu, thân hơi khẽ lảo đảo lại cố gắng không ngã xuống.

Đám tử thần phía sau vẫn như cũ ánh mắt giễu cợt du͙© vọиɠ như nứt ra đuổi theo. Mã bất đình đề .

Nam Phác Nguyệt cảm thấy không đúng, đột nhiên quay đầu lại. Hơi thở đan xen, nhìn đôi môi đỏ mọng như máu của hắn, cả người y như rơi xuống vực băng, chân tay tê dại, trái tim như bị người móc ra ném vào trong băng thiên địa tuyết. Y cắn chặt răng, cặp mắt đầy điên cuồng phẫn hận nhìn về phía chiếm giáp đen nhánh đuổi theo phía xa xa.

Hàng trăm vó ngự đạp trên cánh đồng tuyết, phát ra những tiếng vang ù ù, trong mắt y, bọn chúng tựa như ác linh hung tàn máu lạnh.

Đầu vai nhiễm máu, Gia Cát Dật đưa tay răng rắc bẻ gãy mũi tên trên lưng, thân tên gãy bị chán nán ném lại phía sau, ngay sau đó cố gắng cười, che giấu nói với Nam Phác Nguyệt: “Không sao.”

Thanh âm vững vàng, tựa như không có việc gì, truyền đến bên tai lại có lực lượng trấn định nhân tâm.

Mà Nam Phác Nguyệt chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, ngồi trên lưng ngựa thở nặng nhọc. Y không thấy rõ mũi nhọn phía sau, không cảm thụ được gió rét lạnh leo còn có không biết tuyết bắt đầu bay trên không trung từ khi nào…. Chỉ có Gia Cát Dật, chỉ có màu máu đỏ tươi trên áo lông cừu tím của hắn, như một lỗ kim đâm trên ngực y, khiến y đau đến không thở nổi.

Thời gian như chảy ngược, năm tháng tựa hồ quay về mười mấy năm trước đây. Mười mấy năm trước, y vốn có thể cùng hắn vũ văn lộng nguyệt, nói chuyện về cuộc sống hàng ngày. Chính là, y hết lần này đến lần khác mắng nhiếc hắn, giẫm đạp sự gần gũi lấy lòng của hắn. Nhân sinh có bao nhiêu cái mười mấy năm còn có thể cùng hắn tay cầm tay thiên nhai ….

Trời vẫn gió tuyết như ban ngày, nhưng giờ đây mọi thứ đã khác, tại thời khắc này dưới sự bảo vệ của hắn, y cái gì cũng không có thể làm, điều gì cũng không có thể nói.

Gia Cát Dật! Ta cả đời này rốt cuộc phải nợ ngươi bao nhiêu …..

Mảnh thiên địa này trong phút chốc trở nên mênh mông rộng lớn, không nhìn thấy hy vọng ở phía trước. Gió bắc lạnh thấu xương, bông tuyết bay đầy trời, từng bông từng bông lướt trên những gương mặt lạnh lùng kiên quyết kia.



Sau lưng hắn có dòng máu nóng chảy xuống, trong mắt hắn tựa hồ có dòng hắc triều cuồn trào, đuôi lông mày cùng khóe mắt lạnh buốt, cánh môi mím chặt cố gắng kìm nén dòng máu trong cổ họng.

Qua hơn một canh giờ, bóng cây lốm đốm loáng thoáng xuất hiện trong tầm mắt. Khi chạy đến gần, đó là khu rừng bụi cây.

Hơn một trăm mét phía sau là sài lang hổ báo, phía trước thì mù mịt không rõ…..

Trong thời khắc như hiện tại, bọn họ chỉ có thể chiến đấu chiến chết, mặc kệ có thể kiên trì đến đâu, tóm lại bọn họ sẽ không thể từ bỏ một tia hy vọng.

Chỉ trong một thoáng chớp nhoáng, hai người cưỡi con ngựa Xích Thố mệt mỏi bất kham chạy vào bên trong mảnh trắng xóa cây cối đang giương nanh múa vuốt.

Ngay sau đó ba trăm người ngựa phía sau không tự giác mà thả chậm tốc độ. Tên cầm đầu nhìn thật sâu về phía cây cỏ bụi gai rậm rạp phía trước. Cuối cùng, hắn ta giơ tay, cao giọng quát binh lính ở phía sau: “Xông lên!”

Nhóm thiết kỵ như cuồng phong gào thét tràn vào rừng cây rậm rạp, bẻ cảnh, giẫm lên bụi gai thấp bé, không màng tất cả mà đuổi theo.

Trong rừng cây rậm rạp, hai người lúc này đã cách được binh lính đuổi theo một khoảng cách. Chính là, lại xảy ra chuyện phiền phức khác, trọng lượng cả hai đã vượt qua sức mà Xích Thố, hơn nữa nó đã phải chạy nhanh hết sức hơn một canh giờ qua. Ngựa Xích Thố rốt cuộc cũng không thể trụ vững được nữa, bước chân dần chậm lại, cuối cùng lảo đảo ngã ầm xuống mặt đất.

May thay, ngựa Xích Thố có linh tính, khi nó biết mình sắp chết còn không quên bảo hộ sinh mệnh chủ nhân. Thời khắc hai người đứng vững sau khi xoay người xuống ngựa, cũng ngay lúc ấy Xích Thố ngã xuống.

Gia Cát Dật bước đến gần Xích Thố đang nằm trên nền tuyết lạnh lẽo, thân thể nó suy kiệt ba ba mở to mắt thật khiến người thương tâm. Hắn nhắm mắt thật sâu, sau lưng truyền đến một trận đau nhức. Hắn cơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa leng keng phía sau, hạ quyết tâm không tiếp tục nhìn, nói với Nam Phác Nguyệt: “Chúng ta đi thôi.”

Dưới ánh sáng bạc nhàn nhạt, gương mặt hắn tái nhợt, trên lưng máu tung tóe, một dòng máu yêu dị nơi khóe miệng. Hình ảnh mãnh liệt xung kích sâu vào đối mắt Nam Phác Nguyệt. Hô hấp y như dừng lại chôn chân tại chỗ như một thân ảnh cô tuyệt trong gió lạnh…..

“Nguyêt!”

Gia Cát Dật khẽ gọi y như nhắc nhở. Thanh âm mang theo chút khàn chút tái nhợt vô lực.

Nuốt xuống hết thảy những suy nghĩ không nên có trong lòng, Nam Phác Nguyệt bất giác đuổi kịp bước chân hắn, ngay sau đó vòng tay qua vòng eo tinh tráng của hắn, lặng lẽ truyền thêm sức lực cho hắn, tăng tốc bước nhanh về phía trước.