Chương 138: Chạm Vào Liền Nổ

“Tiêu Liêu…..” Gia Cát Dật lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía con hẻm đen như mực trong đêm kia, trầm giọng nói: “Xem ra lần này dữ nhiều lành ít.”

“Đại nhân!” Sắc mặt Bạch Dung kích động: “Ngài nhất định phải nghĩ cách cứu Vương gia nhà ta. Tiểu nhân sau này dù làm trâu làm ngựa cũng báo đáp ân ngài.”

Gia Cát Dật cúi đầu nhìn hắn, nhíu mày nói: “Không cần ngươi làm trâu làm ngựa. Ngươi yên tâm, dù muốn mạng của ta, ta nhất định cũng cứu y.”

Bạch Dung nghe vậy cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.

“Mau đứng lên. Ngươi như vậy là làm khó ta.” Gia Cát Dật mày càng cau chặt, thấy hắn ta đứng lên, sau khi than xả giận lại nói: “Nơi này sợ dữ nhiều lành ít. Ngươi đi đi. Có thể đi bao xa thì đi, đừng để người khác biết thân phận nô ɭệ của ngươi, cũng không cần quay về.”

Bạch Dung sửng sốt đứng yên, trên mặt lộ vẻ khó xử.

Gia Cát Dật cũng không có thời gian nhiều lời với hắn ta, cau mày suy nghĩ một lúc, đánh vòng ngựa, hạ thấp tiếng vó ngựa, đi đến một bức tường cao bên ngoài vương phủ. Nơi này cách cửa chính một khoảng, hơn nữa ở vị trí hẻo lánh, tin rằng sẽ không có phục binh, thăm dò trái phải vẫn là một mảnh tĩnh mịch. Hắn cũng không còn thời gian do dự, chân đề lực lấy đà lưu loát nhảy lên trên tường cao, nhanh nhạy hạ thấp người quan sát nhất cử nhất động bên trong phủ.

Gia Cát Dật một thân áo lông màu tìm, đã dính đầy tuyết, tóc đen mắt tinh, tinh nhuệ quan sát phương hướng Vạn Hoa Cát. Cơ hồ ngay khi ánh mắt hắn định vị, một đội bình mã ồn ào chạy đến từ cổng phủ, đuốc cao cháy sáng, ở một khoảng cách rất xa truyền đến bên tai hắn thanh âm hạ lệnh nghiêm tra xung quanh.

Trên tường cao, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn quan binh nơi xa bí mật mật phân tán. Giờ khắc này, mỗi khắc mỗi giây đều nhuộm màu khẩn trương. Tinh quang trong mắt chợt lóe qua, Gia Cát Dật nhất thời bay nhanh theo phương hướng Vạn Hoa Cát.

Nơi Van Hoa Cát tất nhiên là trọng binh canh gác. Mà nơi đó dù núi đao biển lửa Gia Cát Dật cũng nhất định phải đi. Hắn không tin trời, không tin thần chỉ tin chính mình. Hắn không muốn biết. Nếu hắn đợi đến hừng đông mới đi, có thể sẽ xảy ra một kết cục khác hay không, một kết cục khiến hắn hối hận cả đời.

Lúc này đây, Nam Phác Nguyệt đang đứng ở trong phòng, chậm rãi đi tới đi lui, không biết bản thân đã đi như vậy bao lâu. Trong lòng y lặp đi lặp lại đều là hình ảnh Đại vương. Người kia sánh như hoàng huynh lớn của y. Người kia là nam tử thuần hậu giản dị đối với y như phụ thân. Người kia thật sự là độc thủ sau màn sao?

Y nhắm mắt thật sâu, thật sự không dám tin tưởng. Y sợ đáp án kia. Nghĩ đến sự xấu xa của con người còn kém xa những gì mà y biết. Như vậy sợ bản thân y sẽ không bao giờ tin tưởng bất luận người nào khác.

Lúc này, cách một tầng cửa sổ, trong bóng đêm yên tĩnh truyến đến kinh hô.



“A!”

Sau một tiếng hét thảm, thanh âm ngã xuống đất vang lên.

“Người nào?”

“Mau đi bẩm báo đại nhân!”

……..

Tim Nam Phác Nguyệt thắt lại. Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng rút kiếm. Tiếng chém gϊếŧ đến tận trời, lửa cháy liên tục, có thị vệ hô to: “Có người cướp phạm nhân.”

Sự việc phát sinh đột ngột, tiếng đao kiếm chém gϊếŧ sống mái vang vọng, không kịp nghĩ là ai đang mạo hiểm, cũng không màng bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng y lúc này chỉ có một ý niệm. Đó chính là chỉ mong không phải Gia Cát Dật. Nói thì chậm, xảy ra lại nhanh. Hai cánh cửa phòng bị người một đao bổ ra, người ngoài cửa nâng một chân lên, tiếng cửa gỗ “rầm rầm” đổ lên mặt đất. Kèm theo tiếng gió lạnh xào xạc, Gia Cát Dật xông vào trong phòng, đưa mắt nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia không xảy ra việc gì, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

May mắn thay, may mắn thay vẫn còn kịp.

“Gia Cát Dật! Ngươi đến làm gì?”

Mặt Nam Phác Nguyệt mang đầy tức giận quát lớn, tức giận nhiều nhưng thực tế lo lắng càng nhiều hơn.

Tình huống hỗn loạn, không có thời gian giải thích hết thảy mọi việc, Gia Cát Dật vừa cùng địch nhân chém gϊếŧ vừa nói: “Đi trước rồi nói sau.” Sau đó một đao thống khoái vào cổ kẻ đang đâm đến bọn họ, tiếp lấy chuôi kiếm đưa cho y. Hai người kề vai chiến đấu sát phạt tiến ra ngoài.

Hô mưa gọi gió, đao chém lửa cháy, càng ngày càng nhiều thị vệ đuổi đến nơi đây. Bên trong xơ xác tiêu điều, gió tuyết đầy trời, gió bắc gào thét. Tay Gia Cát Dật nhanh nhẹn đến khiến người hoa cả mắt, lưỡi kiếm lạnh lẽo cuốn theo tuyết trắng dài như những dài lụa tuyết dài. Nơi nó đi qua nổi lên một mảnh ảnh sao tức thì người ngã ngựa đổ, hỗn độn đạp đầy đất. Hai người chính là chém gϊếŧ mở ra một con đường máu, một khắc không ngừng nghỉ xông thẳng đến cửa phủ. Hàn quang nổi lên khắp chốn, nơi tường cao trọng cung nỏ đồng kéo căng, chỉ đợi một hiệu lệnh hai người liền trở thành nhím máu chảy đầm đìa.

Gia Cát Dật tức thì ngẩng đầu nhìn lên, mặt xám như tro tàn, cắn chặt răng, cao giọng quát: “Các ngươi là Nam Phác Quốc tướng sĩ, là con dân Nam Phác Quốc, sao lại nghe lệnh tiểu nhân, không phân rõ trung gian?



“Ha ha. Được. Nói rất đúng!”

Một thanh âm hồn hậu trầm thấp vang lên không xa. Gia Cát Dật quay đầu nhìn lại, cách xa hàng chục mét, một nam tử trung niên một thân áo gấm màu lam áo bào bạch ngọc chậm rãi đi ra từ đám thị vệ. Hắc mã như đêm, đuốc sáng giương cao, hắn ta diện mạo bình thường, tiếu lí tàng đao, đúng là Tiêu Liêu.

Sắc mặt Tiêu Liêu bất biến, đôi mắt lại dần dần nheo lại: “Gia Cát Dật! Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.”

Gia Cát Dật nhăn chặt mi, ngón tay nắm lại, thật muốn tồi tệ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Tiêu Liêu nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: “Tả tướng gia, biệt lai vô dạng.”

Ánh mắt Gia Cát Dật nhìn thẳng qua, oán hận nhìn lão ta: “Là ngươi hãm hại Lăng An Vương đúng không?”

Mang theo hàn khí lành lạnh, Tiêu Liêu cười khẽ ra tiếng, ánh mắt trầm hồi nhìn hắn miệng làm khẩu hình hình không một tiếng động. Đêm yên tĩnh như vậy, không biết sao lại phỏng mắt đến vậy.

“Là Vương.”

Nam Phác Nguyệt cười khổ một tiếng, nhiễm nhiên không thấy rõ nụ cười này mang bao nhiêu thất vọng cùng tuyệt vọng.

Y bình tĩnh đứng tại chỗ, nhớ đến nam nhân kia khiến y cam nguyện rời đất phong đi phụ tá. Nhớ đến nam nhân kia đối với y hòa ái gần gũi, ưu đãi phong thưởng. Y chỉ cảm thấy nhân sinh tựa mộng, hết thảy bất quá chỉ là bề ngoài giả dối.

Gia Cát Dật biết y khó chịu trong lòng, mặc không lên tiếng ôm chặt y, nhìn biển lửa ánh đao bốn phía bằng đôi mắt tàn nhẫn, chỉ cảm thấy chói mắt. Hôm nay bọn họ thật sự phải táng mệnh tại đây sao?

Tiêu Liêu không hề tham chiến, chỉ muốn giải quyết nhanh chóng, đưa cao tay quát: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh. Kẻ này ban đêm cướp phạm nhân quan trọng. Nhất định là đồng mưu. Hai kẻ này này rắp tâm bất lương, mưu đồ tạo phản không tranh cãi.” Hắn ta dừng một chút, cố ý liếc nhìn hai người, ánh mắt lộ ra vẻ tự mãn, sau đó nói còn nghiêm túc hơn: “Do đó, gϊếŧ không tha!”

Hắn ta dứt lời, cung nỏ đang buông lỏng bỗng kéo căng, không chút do dự. Tiêu Liêu vung tay, hàng loạt mũi tên bay về phía hai người…….