Chương 137: Đại Họa Ập Đến

Trời đông giá rét năm nay đến sớm hơn mọi năm. Hơi lạnh thổi đến, Gia Cát Dật nắm thật chặt chiếc áo lông chồn l*иg cừu màu tím trên người, sau lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đỏ thẫm. Một ngôi sao đỏ quỷ dị lập lòe trên bầu trời vẫn chưa hoàn toàn chìm vào bóng tối. Nó rực rỡ đến chói mắt khiến người sợ hãi.

Sư phó Công Tôn Chỉ từng nói: Phàm là hồng tinh chính là điềm gở. Gia Cát Dật nhíu mày thật sâu, ánh mắt bất động.

“Đại nhân!”

Bạch Dung chạy đến, vừa thở hổn hển vừa đến trước mặt Gia Cát Dật lớn tiếng nói: “Chuyện lớn không tốt!”

Bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, ánh mắt Gia Cát Dật chợt lóe hỏi: “Chuyện gì?”

“Vương gia nhà ta, ngài ấy … ngài ấy …”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đôi mày Gia Cát Dật tức khắc nhăn lại, nắm lấy cổ áo hắn trầm giọng hỏi.

“Ngài bị người ta hãm hại có tâm mưu đồ gây rối. Lúc này, Vương phủ đã bị binh mã Đại vương phái đến vây quanh. Tiểu nhân nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.”

Lông mày Gia Cát Dật càng cau chặt, ép bản thân phải bình tĩnh. Qua hồi lâu, hắn trầm giọng hỏi: “Bạch Dung, có thể giúp ta chuyển một lời đến Thái phó phủ không?”

“Tất nhiên. Đại nhân cứ việc nói.”

Gia Cát Dật nói: “Nói với phụ thân ta, bất luận xảy ra điều gì cũng không cần lo lắng cho ta. Ngài ấy phải bảo trọng chính mình.”

Bạch Dung gật đầu. Gia Cát Dật cảm thấy yên tâm, hắn không muốn tiếp tục trễ nãi thời gian, điểm chân vận khinh công mà đi.

Tiếng chân cuồn cuộn suốt đường đi, thổi lên từng trận bụi tuyết, biến mất nơi cuối con hẻm.

Cùng thời khắc đó, trước cửa Lăng An vương phủ, một quân đội ba trăm người đang lẳng lặng chờ đợi. Một người thám thính đánh ngựa cấp tốc trở lại chạy đến trước mặt nam nhân mặc áo giáp hoa phục thì thầm nói: “Hồi bẩm đại nhân, Tả tướng phi ngựa chạy về hướng hoàng cung.”



“Đến hoàng cung?”

Tiêu Liêu như suy tư điều gì, ngay sau đó liền bật cười, trầm giọng nói: “Không nghĩ đến. Hắn thật sự nhúng tay vào việc này. Bất quá … haha” Lão ta cười nói: “Vừa lúc một lưới bắt hết.”

“Đại nhân.” Mưu sĩ thúc ngựa bước đến gần, vuốt chòm râu trắng đen trầm ngâm nói: “Thuộc hạ cho rằng không thể khinh thường Tả tướng.”

Ánh mắt căng thẳng, Tiêu Liêu nghiêng đầu: “Ngươi nói ta nghe xem.”

Ông ta híp mắt, chậm rãi phân tích: “Tả tướng võ nghệ bất phàm, hơn nữa tài tình nhạy bén. Chúng ta không thể thiếu cảnh giác, nên cẩn thận phòng bị. Theo như thuộc hạ thấy, lúc này nên nắm chặt thời gian mai phục bộ binh đợi đến khi hắn phí công phản lại. Chúng ta gϊếŧ hắn trở tay không kịp. Đến lúc đó người chết rồi, chúng ta ta dàn dựng một người chịu tội, như thế có thể giấu trời qua biển, bình an không có việc gì.

Ông ta dứt lời nhìn về phía Tiêu Liêu vẫn còn đang suy tư. Tiêu Liêu thiếu chút nữa vì vui sướиɠ khi sắp thành công làm choáng váng đầu óc. Lúc này, lão ta vừa nghe lời mưu sĩ phân tích mới bất giác bừng tỉnh, khẽ gật đầu đồng ý.

Trăng lạnh treo trên bầu trời cao. Tiêu Liêu hạ lệnh lập tức dập tắt hết trăm ngọn đuốc đang bừng cháy, sau đó bố trí canh phòng nghiêm ngặt, che giấu cung nỏ.

Hết thảy đều đã được định trước, không còn lực xoay chuyển trời đất. Gia Cát Dật cơ hồ lật tung khắp hoàng cung cũng không tìm thấy được Đại vương. Dường như Đại vương đang cố ý tránh hắn, khiến tâm hắn càng ngày càng lạnh đến cực điểm.

Đứng giữa đêm tuyết, dẫn ngựa đứng dưới tường thành cung cao lớn, hắn dường như bỗng đoán được điều gì. Sắc mặt hắn tức khắc vàng như màu đất. Mặc dù điều đó thật khó tin, nhưng dựa vào kinh nghiệm và tư duy chính trị nhiều năm của hắn. Điều đó rất hợp lý. Hắn không nghĩ nhiều, nắm chặt tay, quay ngựa quất roi chạy về phía cổng cung điện.

Giờ khắc này, gió lạnh như đao vẽ trên khuôn mặt mặt nghiêm túc ngưng trọng Gia Cát Dật. Những vì sao lấp lánh, không biết mệnh đồ gì đang chờ hắn ở phía trước.

Kinh Tri thành một đêm này chú định không yên tĩnh.

Cơ hồ cùng thời gian hắn hướng Lăng An Vương phủ chạy đến, Nam Phác Nguyệt đẩy mở một góc cửa sổ, đôi mắt hẹp dài híp lại. Gió bắc gào thét thổi tung tuyết đọng khắp chốn. Nơi đại địa còn hô đánh vào ban ngày nay chuyển thành một mảnh quanh quẽ chỉ còn trọng binh canh gác. Người hầu bên trong phủ từ trên xuống dưới cơ hồ đều bị tù đày chốn thiên lao. Còn y, dựa vào huyết thống cao quý theo lễ pháp chỉ có thể tạm thời vây khốn nơi đây, đến nỗi phán quyết cuối cùng chỉ là tù chung thân hoặc là chém đầu, chỉ còn chờ một lệnh truyền từ trên xuống.

“Thỉnh Vương gia đóng cửa lại. Tiểu nhân phụng mệnh hành sự. Bên trên có mệnh không được vọng động.” Một thị vệ lạnh lùng mở miệng nói. Nam Phác Nguyệt bật cười lắc lắc đầu. Gương mặt trẻ tuổi lại thêm vài phần trầm trọng. Y nghiêng đầu hỏi: “Chính là Hữu tướng tố giác bổn vương?”

Thủ thị vệ không nhìn, không nói một lời, sắc mặt nghiêm túc. Xem ra hỏi không ra được điều gì. Bất quá, nay lão ta mang binh đến đây sợ là không thể thoát khỏi có liên quan đến lão ta. Nam Phác Nguyệt suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra y khi nào lại có thâm oán gì với lão ta. Lúc này, một cổ dự báo xấu bỗng hiện ra từ trong đáy lòng y. Những lời nói Nghĩa Cảnh Vương trước kia vang vọng bên tai y một lần nữa. Mọi lời nói của Nam Phác Nguyệt trở nên trống không. Như vậy, người hại y chẳng phải chính là …… Nếu thật là như vậy, lần này rất có thể gặp phải đại họa …

Thời khắc y nhận rõ sự thật, nơi xa xa, trên đường phố hỗn độn tuyết phủ, một con ngựa xích thố điên cuồng vội vã chạy ngựa phi như gió mang theo bụi tuyết mịt mùng. Mà những bụi mù vô danh kia không ngừng che khuất mệnh số phía trước của hắn và Nam Phác Nguyệt. Không thấy rõ quỹ đạo, không phân biệt được phương hướng, chỉ mong hết thảy còn kịp.



Giờ khắc này, trên tường cao ngói xanh xung quanh Lăng An Vương phủ đang che giấu hơn trăm danh thủ cung tiễn. Trong một con đường nơi hẻm nhỏ, khắp nơi giương cung bạt kiếm.

“Là lúc này.”

Tiêu Liêu ra lệnh một tiếng, đại quân nghe lệnh nhanh chóng chờ xuất kích. Chỉ đợi thân ảnh màu tím xuất hiện liền hạ thủ tàn sát.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơi thở khẩn trương đến ngưng đọng, thời khắc đại họa lâm đầu chỉ nghịch chuyển trong nháy mắt này.

Ngay thời khắc Gia Cát Dật tiến vào lôi khu nơi hẻm nhỏ, một thanh âm nôn nóng vang lên,

“Đai nhân, không được đi.”

Dưới tiếng vó ngựa cuồng dã, thanh âm không tránh khỏi lớn, không biết có kinh động binh lính đang ẩn trốn trong trăm mét kia không.

Nghe vậy, Gia Cát Dật lập tức ghìm ngựa đứng lại.

Bạch Dung vừa đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán vừa chạy nhanh đến: “Ở phía trước, Hữu tướng mang binh bày mai phục từ sớm. Bây giờ đại nhân đi vào chỉ tìm chết vô nghĩa!”

Gia Cát Dật cau mày, trầm giọng nói: “Ta tốt xấu cũng là quan nhất phẩm. Hơn nữa ta lần này đến cũng chỉ muốn tra rõ. Hắn chẳng lẽ còn muốn hại ta sao?”

“Đại nhân!”

Bạch Dung gấp không nhịn được hô lên, suốt ruột nói: “Đại nhân còn chưa nhìn ra sao? Đây đều là âm mưu. Mục tiêu chính là hai người ngươi cùng chủ tử nhà ta.”

Sắc mặt Gia Cát Dật lạnh lùng, mím chặt cánh môi, nhìn về phía trước, cuối cùng trực diện sự thật bỗng hỏi: “Bao nhiêu người? Ngoài trừ Tiêu Liêu còn những người khác không?”

Bạch Dung nhanh chóng nhớ lại trả lời: “Tiểu nhân tuy không rõ lắm, nhưng nhìn ra tính đại khái ba trăm người. Ngoại trừ Tiêu Liêu mang theo binh tướng, không thấy người khác thấy khác.”