Chương 136: Rẽ Mây Nhìn Mặt Trời

“Còn việc ta với nàng vì sao kết làm vợ chồng đây có khả năng là do mệnh đi. Có một lần khi ta bí mật thăm Uyển thái phi, ta lại không ngờ Tiên vương cũng đến. Lần đó có thể nói là tình thế nguy hiểm, ta không thể tìm được một lý do để chứng minh cho mục đích mình đến. Vì thế, ta không có lời gì để nói. Đại vương nảy sinh nghi ngờ mối quan hệ giữa ta và Uyển thái phi. Tất cả chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Ngay khi bầu không khí khẩn trương lan rộng, Phất Cơ đúng lúc này mở miệng nói dối. Nàng nói ta tới đây là vì nàng mà sợ sự việc này khi truyền ra ngoài sẽ bị nhạo báng cho nên mới ngượng ngùng không nói. Khi ấy lời nói biểu tình của nàng nhất nhất không một chút giống như đang nói dối đến Uyển thái phi thiếu chút nữa cũng bị nàng lừa mất. Đối với những lời nói của nàng, Đại vương cũng tin tưởng không nghi ngờ vì thế cười cho qua chuyện. Đại vương nhân từ cũng vì nàng là nha hoàn bên cạnh Uyển thái phi do đó sau này phong Phất Cơ làm Tài nhân quan tứ phẩm, sau lại ban chỉ tứ hôn cho hai ta. Việc đã đến nước này ta cũng chỉ có thể nhận mệnh. Vì thế ta buông hết thảy mảnh tình cảm trước đây cưới nàng. Cho đến sau khi nàng gả cho ta, trong lúc vô ý mới từ miệng nàng biết được nàng đã ái mộ ta từ lâu. Nhưng nàng xét thấy thân phận nàng hèn mọn nên không dám biểu lộ cõi lòng cùng ta.”

Khóe môi Gia Cát Dật cong lên một nụ cười nhàn nhạt, khoang mũi ê ẩm. Hắn chưa từng nghĩ mẫu thân hắn sẽ có trải nghiệm khó khăn như vậy. Hắn có chút đau lòng, trong mắt hiện một tầng hơi nước. Hắn cười chua xót hỏi một câu: “Người yêu mẫu thân không?”

Ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng dịu dàng, Gia Cát Bá Nhiên thở một hơi thật dài, trong lòng tràn đầy thương cảm mang theo nghẹn ngào nói: “Yêu. Rất yêu. Nàng cho ta hết mọi thứ nàng có bao gồm chính sinh mạng của nàng.”

Gia Cát Dật nắm chặt lòng bàn tay, dùng hết sức lực khắc chế nước mắt đang trực trào tuôn ra, lẳng lặng nghe.

“Thân thể nàng vốn nhược không nên mang thai. Nhưng thời điểm nàng hoài thai ngươi thế nhưng không nghe lời đại phu khăng khăng muốn giữ ngươi. Ta không nói được nàng. Cho đến khi ngươi sinh ra, chung quy vì khó sinh nên đại phu nói rõ giữa mẹ và hài tử chỉ có thể giữ được một người. Lựa chọn khó khăn như vậy, lúc ấy ta chỉ ước có thế thay thế một người trong số họ nhưng ta quyết định bảo vệ người lớn. Nàng lúc ấy nắm lấy tay ta, hơi thở thập phần mỏng manh. Nàng nói vơi ta phải giữ lại hài tử, nhất định phải giữ lại hài tử. Nàng cũng nói nàng yêu ta. Đây là lựa chọn hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng.”

Đôi mắt Gia Cát Dật đã đỏ đỏ từ lâu, hắn đưa tay lau đi giọt nươc nơi khóe mắt, hắn hận bản thân thế mà ngay đến hình dáng bà như thế nào cũng không nhớ kỹ.

Gia Cát Bá Nhiên chẳng phải không khó chịu, ông nói: “Hối tiếc lớn nhất của vi phu chính là chưa từng nói yêu nàng. Kỳ thực ta đã sớm xem nàng như người yêu trong cuộc đời này. Thế nhưng nàng không nghe được nữa. Đây chính là điều mà vi phụ cả đời này thiếu nàng, nếu có kiếp sau nhất định không phụ tình ý của nàng.”

Giờ khắc này, cổ họng mọi người như nghẹn lại không nói lên lời, ai có thể ngờ rằng gút mắt tình cảm đời trước lại phức tạp đến thế. Bất luận là Tiên vương, Uyển thái phi hay là Phất Cơ, Gia Cát Bá Nhiên là những người tình cảm sâu đậm không thể nghi ngờ. Tình cảm yêu thương giữa bốn người hôm nay cuối cùng cùng hóa thành bùn đất chôn vùi dưới mặt đất.

Khi rời khỏi phủ Thái phó, bọn họ vẫn luôn trầm mặc. Lâm Khuynh Trần không chỉ là ca ca cùng cha khác mẹ với Gia Cát Dật, còn là ca ca cùng mẹ khác cha với Nam Phác Nguyệt. Mối quan hệ có chút buồn cười cũng may không khó chải chuốt rõ ràng.

Kể từ đó, Nam Phác Nguyệt và Lâm Khuynh Trần cũng hoàn toàn biến chiến tranh thành tơ lụa*. Có những lời không thể trực tiếp nói ra nhưng chỉ một câu nói một hành động đã giải quyết mọi ân oán giữa hai người.



*化干戈为玉帛 biến chiến tranh thành tơ lụa: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.

Gió thu thổi đỏ những chiếc lá xanh cũng thổi bay những ưu sầu tháng vừa qua. Ừ, đã là tháng chín. Trời đã vào thu.

Ngày này, trăng thanh gió mát, hành lang dài nơi Van Hoa Các, hai thân ảnh cao lớn dựa lưng ngồi trên lan can, dáng ngồi yên tĩnh tao nhã, ấm áp.

Với một cánh hoa tím trên đầu ngón tay, dư hương những bông hoa tàn úa quẩn quanh, Nam Phác Nguyệt nhàn nhạt nói: “Tiểu Kiều cùng phụ thân ngươi đã biết mối quan hệ của chúng ta đúng không?”

Ngữ khí không gợn sóng, từ tính vừa phải thật dễ nghe.

Người phía sau không trả lời, xoay người ôm chặt lấy y sau lại cười hỏi y: “Ngươi sợ?”

Nam Phác Nguyệt lắc đầu: “Ta chỉ lo lắng cho ngươi.”

“Có gì mà lo lắng chứ.” Gia Cát Dật ngẩng đầu lên, điệu bộ hồ ly vừa cười vừa suy đoán: “Không phải là lo lắng không có cách nào duy trì hậu thế cho Gia Cát gia ta chứ?”

Nam Phác Nguyết đỡ trán gia hỏa này … Không nhịn được mà chửi thầm trong lòng: ngươi có muốn duy trì hậu thế cho Nam Phác gia ta không.

Gia Cát Dật ôm y chặt hơn tiếp tục trêu ghẹo: “Yên tâm. Phụ thân ta tuy rằng nhất thời vô pháp tiếp thu loại sự tình này. Bất quá cũng may ông không phản đối. Lại nói ta bây giờ có thêm một ca ca. Lâm Khuynh Trần đã có người nối dõi cho ông cho nên chúng ta không cần suy xét vấn đề này nữa.

Tốt thôi. Nam Phác Nguyệt cũng không muốn tiếp tục xoay quanh đề tài sinh hài tử này nếu không y thật sự có khả năng sẽ hỏng mất. Y lấy lại bình tĩnh hỏi ngược Gia Cát Dật: “Ngươi còn nhớ chuyện thích khách phát sinh một tháng trước không?”



Hắn gật đầu: “Đương nhiên nhớ rõ. Lần đó may mắn là ta đi theo ngươi nếu không ngươi có thể thật sự xảy ra chuyện ra chuyện rồi …” Nhìn vào màn đêm với đôi mắt sâu thẳm, hắn nói một cách quyết liệt: “Dù phải gϊếŧ hết người trong thiên hạ, ta cũng phải báo thù cho ngươi.”

Như có hơi ấm len lỏi chảy qua, Nam Phác Nguyệt thở ra một hơi nói: “Thật không dối gạt ngươi. Những ngày gần đây, dự cảm xấu trong lòng ta ngày càng thêm mãnh liệt. Tin tức ngươi vẫn chưa chết mọi người cũng đã biết. Dù mỗi ngày ngươi vẫn cũng ta như hình với bóng như cũ. Nhưng chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, ta lo lắng sẽ liên lụy đến ngươi.”

Đầu Gia Cát Dật dán đến bên tai y, khẽ cắn khóe môi an ủi y, thân mật nói: “Không cần lo lắng. Bọn chúng không thể tổn thương được chúng ta. Chúng ta sẽ không có việc gì. Ngươi chỉ cần an tâm đi cùng ta đến hết cả đời này là được.”

“Cả đời …” Nam Phác Nguyệt nhìn ánh trăng không khỏi lẩm bẩm.

Y không chỉ không muốn ở bên cạnh hắn cả đời, bất luận bần phú quý tiện, bất luận sinh lão bệnh tử chỉ cần hai người bọn họ gắn bó sinh tử là đủ rồi.

Ngày 7 tháng 10, Gia Cát Dật vào đêm xem hiện tương thiên văn, sao Thiên Lang di chuyển hướng đông, nên tai họa Thiên tử.

Hắn nhớ đến lời Nam Phác Nguyệt từng nói ngày ấy, hắn thấp thỏm trong lòng rồi lại cho rằng hắn chỉ đang lo sợ không đâu nên cuối cùng cũng không nói ra.

Vào giữa đêm, bầu trời ảm đạm mang điềm báo tuyết rơi.

Đã hai ngày trôi qua, ngày này hồ nước trong vắt trong phủ Tả tướng đã phủ một màu trắng xóa. Gia Cát Dật mặc một thân lông chồn lông cừu màu tím, cầm trường kiếm trong tay, sắc mặt đạm nhiên đứng bên hồ. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hắn một thân y phục quý giá, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt trầm tĩnh phản chiếu cảnh hồ tuyết băng giá này lại mang vẻ anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm khác.

Chính là một khắc trước, một chiếc xe ngựa phi nước đại cùng tiếng bước chân ồn áo lướt qua con phố lớn trước cửa Tả tướng phủ. Tiếng chập cheng lưỡi giáo, lưỡi đao sắc bén, tiếng võ ngựa vang lên trong tuyết mang theo thanh âm tiếng bánh xe quay cuồng tuyệt trần mà đi.