Chương 135: Bí Mật Của Ngọc Bội

Những người có mặt nơi đây vào lúc này đều có rất nhiều hoài nghi.

Gia Cát Dật hỏi: “Phụ thân, trong đây có phải còn chứa đựng điều gì sâu xa?”

Tinh thần Gia Cát Bá Nhiên ngưng trọng, nâng mắt lên nhìn Lâm Khuynh Trần. Ông thoáng cau mày, mặt lộ vẻ tối nghĩa dường như đang hồi ức lại điều gì. Thật lâu sau, ông đối Lâm Khuynh Trần nói: “Ngươi nói ngọc bội này ngươi đã đeo trên người từ khi còn nhỏ đúng không?”

Lâm Khuynh Trần gật đầu: “Đúng! Dưỡng phụ nói cho ta, khi phát hiện ta, miếng ngọc bội đã được trong tã lót.”

Dường như có rất nhiều cảm xúc, có nhiều thứ phức tạp len lỏi trong nội tâm ông, Gia Cát Bá Nhiên thoáng nghẹn lời, tay ông run run, nhìn hai miếng ngọc bội này.

Mọi người đều nín thở, nhìn dáng vẻ ông thì biết trong đó hẳn ẩn chứa chân tướng.

Gia Cát Bá Nhiên không ngẩng đầu, cười chua xót: “Oan nghiệt …..”

Ông nuốt xuống chua xót trong lòng, hít một hơi thật sâu. Gia Cát Bá Nhiên cuối cùng cũng tiết lộ mọi thứ đã xảy ra bằng giọng nói êm tai của ông: “Hai miếng ngọc bội này xác thực là một đôi ngọc bội song sinh, là do tiền bối bất lão chính tay tạo ra hơn hai mươi năm trước.” Ông dừng trong giây lát, dường như chỉ trong thoáng chốc ông bỗng già đi rất nhiều. Ông tiếp tục nói: “Đây là hai mảnh ngọc bội tiền bối đã tặng cho ta cùng Uyển Nhi trước kia.”

Thời gian như đóng băng tại khoảng khắc này. Ánh mặt trời chiếu vào từ mép cửa sổ, chiếu thành một đường sáng, những hạt bụi nhỏ li ti trong ánh sáng không ngừng bay lên, nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí.

Ông nhìn Nam Phác Nguyệt, khó khăn nói: “Uyển Nhi chính là mẫu phi ngươi Uyển thái phi.”

Nam Phác Nguyệt choáng váng, dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt.

Lời đã nói đến đây, Gia Cát Bá Nhiên cũng không còn lòng mà tiếp tục che giấu. Ông sợ rằng mình không thể che giấu được nữa, vì vậy nói hết thảy, đem những chuyện cũ bất kham đã được chôn vùi dưới lớp bụi của những năm về trước tất cả mang ra ánh sáng.

“Năm đó Uyển thái phu dung nhan khuynh quốc khuynh thành, được thế nhân xưng là Ngụy quốc đệ nhất mỹ nhân. Nàng lúc ấy vẫn chưa đính hôn với tiên vương. Vi thần vì cơ duyên xảo hợp mà quen biết nàng, cho đến giờ ta vẫn bị thu hút bởi mỹ mạo cũng khí chất của nàng. Mà nàng cũng rất thưởng thức tài hoa của vi thần, về sau đối với vi thần cũng âm thầm tình ý hợp nhau. Vì thế chúng ta tâm đầu ý hợp, hãm sâu trong đó. Thậm chí chúng ta cùng từng ở dưới tàng cầu Nguyệt lão thề kết làm vợ chồng. Khi ấy tuổi trẻ còn chưa hiểu chuyện, dẫn đến hành động lỗ mãng da thịt thân cận. Hai tháng sau, ta biết nàng hoài hài tử của mình, chuẩn bị tới cửa đón dâu. Lại không ngờ vào lúc ấy, chính là khi chẳng cách dự định cầu hôn không xa, ngẫu nhiên xảy ra sai sót. Tiên vương đi sứ Ngụy Quốc, vâng chịu sự trùng hợp của công vụ mà tương ngộ nàng, nhất kiến chung tình nàng đến tận bây giờ. Vì thế, Tiên vương đưa hôn thư đến trước ta một bước. Ta là thần, căn bản vô lực cướp tân nhân với vương. Đến tận bây giờ, ta cũng chỉ có thể nuốt nước đắng cùng không cam chịu vào trong lòng. Sau này nàng mang theo hận ý cùng hiểu lầm đối với ta gả cho Tiên vương. Hài tử trong bụng nàng khi đó cũng chính là …” Ông ngẩng đầu nhìn Lâm Khuynh Trần, không cần nói cũng hiểu.

Lâm Khuynh Trần kinh lăng, một cổ chua xót nghẹn đắng trong cổ họng, tựa như dung nham núi lửa chỉ cần có chỗ hổng liền tun trào. Hắn ta nhắm mắt lại, dùng hết tất cả sức lực mạnh mẽ nuốt xuống hết những chua xót kia.



Hắn ta mơ hồ suy nghĩ hồi tưởng lại những hồi ức gian khổ bất kham trong lòng. Hắn ta không biết nên hận ai. Dường như mọi người đều không sai, sai chính là ngẫu nhiên xảy ra sai xót kia. Đôi mắt hắn ta chua xót nhưng không rơi lệ, yên lặng ngồi một bên. Không biết qua bao lâu, hắn ta mới có kiên nhẫn chải chuốt lại rõ ràng những mối quan hệ. Nam nhân trước mắt, cũng chính là phụ thân Gia Cát Dật, đó chính là phụ thân của hắn. Mà mẫu thân của hắn ta chính là mẫu thân Nam Phác Nguyệt.

Hắn ta có chút khó tiếp thu. Trên đời sao lại có chuyện như vậy. Quả thực không thể tưởng tượng. Trách không được, trách không được một năm trước hắn ta lần đầu nhìn thấy Nam Phác Nguyệt lại có cảm giác quen thuộc như vậy, vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ có chỗ tương đồng. Vì thế hắn ta thiếu chút nữa còn cho rằng bản thân có sở thích Long Dương. Thì ra là thế. Đối với chân tướng này, hắn ta không biết nên vui mừng hay bi ai.

Giờ khắc này, tâm tình hắn ta phức tạp đến cực điểm. Đại não một mảnh hỗn loạn, hỗn hỗn độn độn mà nghe ông tiếp tục nói.

Gia Cát Bá Nhiên thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Lúc ấy ngươi đã lớn bốn tháng. May mắn là mùa đông, mẫu thân ngươi ăn mặc dày nặng, nếu không, chắc chắn bị người nhìn ra manh mối. Cứ như vậy, nàng thuận lợi lên làm Uyển phi. Khi nàng thị tẩm, nàng nhiều lần cự tuyệt cuối cùng bị Tiên vương phát hiện chuyện xấu hổ của nàng. Nàng đánh chết cũng không nói phụ thân của hài tử là ai. Tiên vương đã xác định chính là nàng. Có thể nói Tiên vương đem tất cả mọi thứ mình có toàn bộ cho nàng. Tiên vương cũng không tiếc chịu đựng sỉ nhục bị đội nón xanh mà áp chuyện này xuống. Sau này, Tiên vương ngăn cách nàng với ngoại thế, để nàng bình an sinh hạ hài tử. Hài tử sau khi sinh xong được vài tháng, Uyển phi chỉ có thể tàn nhẫn hại quyết tâm bí mật đưa hài tử đến Ngụy Quốc. Đến lúc này, việc nàng sinh tử không ai biết …”

Trong lòng mọi người đều trở nên nặng nề, hiển nhiên vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện.

Nam Phác Nguyệt nhíu mày hỏi: “Phụ vương ta năm đó đoạt thê của ngươi. Nói vậy ngài nhất định hận thấu phụ vương ta.”

Gia Cát Bá Nhiên lắc đầu cười, nhìn Nam Phác Nguyệt, vui mừng nói: “Kỳ thực không hề. Vi thần chưa từng trách Tiên vương. Mới đầu có lẽ sẽ hận. Nhưng, ngươi không biết người đối với mẫu phi ngươi một chút cũng không ít hơn ta. Người cho mẫu phi ngươi những thứ tốt nhất thế gian. Bởi vì nguyên nhân chính trị mà không có cách này nào cho nàng ngôi vị Vương hậu. Người cơ hồ đem tất cả trân quý dị bảo có được mà dâng đến trước mặt mẫu phi ngươi. Còn có sau này, Tiên vương tự sinh hạ ngươi. Người có ý phế bỏ đương kim Đại vương lập ngươi làm Thái tử. Đương nhiên, lời này nói ra xem như tội chém đầu. Chính là, ta chỉ muốn nói cho ngươi. Tiên vương xác thực đối với ngươi không tệ. Người trước khi lâm chung phong vương cho ngươi, chọn cho ngươi đất phong rộng nhất tốt nhất cũng đủ để thấy. Cho nên, ta chỉ kính nể người, kinh ngạc người đối với Uyển thái phi tình thâm như thế.

Nam Phác Nguyệt không còn lời nào để nói. Y nhớ lại, ân sủng phụ thân dành cho y chỉ có nhiều hơn. Thêm việc lần này không khó tưởng tượng phụ thân có bao nhiêu tình cảm dành cho mẫu phi y.

Vẻ mặt ngưng trọng của Gia Cát Bá Nhiên tan đi, lại lần nữa tiếp tục rơi vào hồi ức. Thần sắc nhu hòa nói: “Lúc ấy, cũng vì việc này ta may mắn cưới được mẫu thân Gia Cát Dật.”

“Mẫu thân?” Chuyện này vẫn liên quan đến mẫu thân hắn. Gia Cát Dật rất đỗi ngạc nhiên. Thật sự không thể tưởng đước có liên hệ gì đến mẫu thân hắn.

“Đúng!” Gia Cát Bá Nhiên nhìn hắn, trầm giọng nói: “Ngươi biết mỗi khi ngươi hỏi vị phụ chuyện về mẫu thân ngươi. Vì sao vi phụ có thể tránh thì tránh không?”

Gia Cát Dật cau mày, hỏi với tâm trạng bất an: “Vì sao?”

Như lâm vào một câu chuyện tang thương, có chút buồn cười, rồi lại vì thế mà may mắn, khuôn mặt Gia Cát Bá Nhiên lại có chút nhu hòa: “Mẫu thân ngươi khuê danh gọi là Phất Cơ, là nha hoàn hồi môn của Uyển thái phi lúc ấy, cũng là tỷ muội tốt lớn lên từ nhỏ cùng Uyển thái phi. Hai người có thể nói là thân mật khăng khít, không có gì giấu nhau. Cho nên ta cùng với mẫu thân ngươi cũng coi như là quen biết.”

Gia Cát Dật nghiêm túc nghe mỗi câu, từng chữ chỉ sợ làm rơi rớt bất cứ tin tức gì có liên quan đến mẫu thân. Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng có thể biết được lai lịch của mẫu thân. Hắn không vì thế mà cảm thấy tự ti chỉ có kích động cùng vui sướиɠ …