Hắn ta thấy nàng khó xử, hắn ta biết là vì vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi chốn này. Vì thế, hắn ta cũng không tiếp tục đề tài này. Hắn ta hôn lên cánh môi nàng, cũng không chuyên sâu chỉ muốn cùng nàng triền miên.
Châu Kiều lúc bắt đầu còn hoảng sợ. Nàng biết một bước này có ý nghĩa gì. Chính là, nàng không đành lòng chống cự. Nàng nghĩ dù sao hai người cũng đã đi đến tình trạng này, vì thế đơn giản buông bỏ sợ sệt, đánh bạo leo lên lưng hắn ta.
Lâm Khuynh Trần thấy nàng chủ động càng vui mừng không thôi. Bàn tay to lớn phủ lên hai bầu ngực sữa mền mại, đầy đặn mà đàn hồi. Khó được chính là nàng sau khi sinh hài tử, dáng người cũng không thay đổi. Bộ ngực lại đẫy đà hơn, lúc này ở trong tay hắn ta chọc hắn ta yêu thích nửa ngày không buông.
Có thể, nàng hơn nửa năm nay vẫn chưa qua nhân sự nên bị hắn ta dễ dàng chinh phục. Những tiếng rên uhm um kiềm nén quả thực muốn mệnh Lâm Khuynh Trần.
“Tiểu Kiều!” Thanh âm hắn ta trầm thấp vài phần, giọng khàn khàn mang theo kiềm nén rõ ràng. Tình triều gợn sóng. Hắn ta vừa hôn cổ trắng tuyết của nàng vừa cởi y phục nàng nói: “Ta không nhịn được! Cho ta đi!”
Nếu đã trầm luân, thì cho dù phía trước có chông gai hay là địa ngục, hãy để nàng một lần hoàn toàn phóng túng đi. Nàng dồn dập thở dốc, nhắm mắt, gật gật đầu.
Ánh đèn dụi tắt, màn giường chuyển động, tiếng thở dốc kiều diễm không dứt. Một đêm này như mộng như ảo …
Sáng sớm hôm sau, hai ngươi đi gặp Nam Phác Nguyệt. Vị nam tử thanh lãnh đạm mạc này lại không ở trong phòng. Khi họ đang nghĩ ngợi ra ngoài tìm người hỏi lại thấy Nam Phác Nguyệt một y phục màu xanh với vạt tay áo được cuốn biên bằng vải xanh gọn gàng. Vạt áo cùng cổ tay áo thêu đang vân tường văn bằng sợ tơ màu xanh ngọc. Quần lam đen dài nhét trong ủng trắng, kẹp theo trường kiếm đi vào trong viện tử. Đi bên cạnh là nam tử một thân màu đen thúc eo kính trang mang mặt nạ ngân bạch. Hai người khi thì nói to nhỏ, khi thì lúm đồng tiền như hoa, đang chầm rãi mà đi.
Nhìn tư thế trang phục như thế này, hai người hẳn là vừa đi ra ngoài luận bàn võ nghệ.
Một nha hoàn vội vàng chạy đến, bưng trà đưa nước cho Nam Phác Nguyệt, dâng hương xoa tay, sau lại đi chuẩn bị đồ dùng tắm gội.
Mắt Nam Phác Nguyệt lộ ra nghi quang đi về phía bọn họ. Châu Kiều cúi đầu, lui về phía sau Lâm Khuynh Trần. Lâm Khuynh Trần nắm lấy tay nàng, nói những lời an ủi nàng.
Lúc này, hai người đã đi lên trước. Khi Lâm Khuynh Trần trước mắt đang đứng yên, Nam Phác Nguyệt nhíu mày nhìn hắn ta nói: “Ngươi lại tới làm gì?” Y lại nhìn thấy hai người đang nắm chặt tay nhau, không khỏi phẫn nộ nói: “Buông nàng ra!”
Châu Kiều bất ổn trong lòng, lo lắng nhìn Lâm Khuynh Trần, lại nghe Lâm Khuynh Trần không ấm khống nóng nói: “Ta không có ác ý. Lần này tìm người chính là thương lượng việc liên quan đến Tiều Kiểu.”
Tiểu Kiều? Nam Phác Nguyệt đảo mắt nhìn nàng, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Khuynh Trần cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Hai người chúng ta tình đầu ý hợp. Hy vọng ngươi có thể thành toàn cho chúng ta.”
Cái gì?
Hai người đồng thời sửng sốt. Quả thực không thể tin được. Nam Phác Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Không biết ngươi đang nói cái gì?”
“Ngươi có thể nghe hiểu ý của ta. Chỉ cần ngươi mở miệng đồng ý, ta lập tức đưa nàng đi.”
Ánh mắt y hướng trên người Lâm Khuynh Trần, sau lại nghi hoặc nhìn về phía Châu Kiều. Y nhìn thấy dáng vẻ khẩn trưởng của nàng đứng sau lưng hắn ta, đuôi lông mày y không khỏi nhếch lên. Nam Phác Nguyệt không nhịn được mở miệng hỏi nàng: “Hắn ta uy hϊếp ngươi đúng không?”
Châu Kiều lắc đầu, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Vương gia! Chúng ta …” Nàng quay đầu đi nói: “Chúng ta xác thực thật lòng yêu nhau. Hy vọng ngươi có thể để ta đi. Ân tình của ngươi, Tiểu Kiều chắc chắn không quên.”
Thật lâu sau, Nam Phác Nguyệt mới hồi phục lại tinh thần, như thế đang nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian. Y cười lạnh thành tiếng, ngay sau đó liền khôi phục sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn Châu Kiều, rành mạch hỏi: “Hắn ta dùng cái gì uy hϊếp ngươi? Hài tử? Hay là …”
“Không có!” Châu Kiếu cắt ngang suy đoán của y. Việc đã đến nước này, nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trả lời: “Không có ai uy hϊếp ta. Chúng ta xác thực thật lòng yêu nhau. Ta biết là ta có lỗi với ngươi. Chính là …” nàng dương như đem hết hết những đè nén suốt nửa năm qua nói ra hết: “Ngươi căn bản không yêu ta không phải sao? Hơn nữa, ta xác thật cũng đã thay lòng. Ta thừa nhận bản thân tiện. Ta yêu một người …”
“Đủ rồi!”
Nam Phác Nguyệt quát lên một câu. Trong nhất thời nghe được chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ, y hiển nhiên vô pháp tiếp thu.
Gia Cát Dật cũng ngạc nhiên. Hắn biết Lâm Khuynh Trần thích Châu Kiều. Nhưng hắn không biết Châu Kiều cũng thích Lâm Khuynh Trần.
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng thế. Sự thật chính là như vậy. Ta hôm nay nhất định đưa nàng đi, còn cả hài tử. Ta thực cảm ta suốt nửa năm nay ngươi đã chăm sóc mẫu tử bọn họ.”
Nói đến điều này, như vậy y cũng minh bạch. Lâm Khuynh Trần chỉ chờ y đồng ý một tiếng.
Nam Phác Nguyệt thật lâu không nói lời nào. Tuy rằng y đối với Châu Kiều không có tình cảm nam nữ nhưng ít nhất còn có tình hữu nghị hay là tình thân. Trong chốc lát y vẫn không có cách nào tiếp thu chuyện này. Cuối cùng, y liếc mắt nhìn Châu Kiều thấy biểu tình nàng nghiêm túc không hề có bộ dạng chịu uy hϊếp. Y cũng không thể nói gì hơn, nhắm mắt lại: “Ngay cả như vậy.” Y không còn kiên nhẫn, phất tay nói: “Các ngươi đi đi.”
Hai người vui mừng, trong lòng thật lòng cảm tạ y đã thành toàn.
“Mặc kệ như thế nào. Ân tình lần này của ngươi, ta nhỡ kỹ. Sau này nếu có việc khó xử, ta chắc chắn giúp ngươi.”
Lâm Khuynh Trần đã nói đến phân thượng này, xem như đã tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nam Phác Nguyệt nhìn cũng không nhìn, chỉ nhẹ nhàng phất phất tay.
Hai ngươi cũng không nhiều lời nữa, chuẩn bị rời đi. Đi được nửa đường, Lâm Khuynh Trần dường như chợt nhớ ra điều gì, tức khắc dừng lại xoay người nói với Gia Cát Dật: “Cầm! Ngọc bội của ngươi.”
Nói xong, Lâm Khuynh Trần đem cái ngọc của Gia Cát Dật vứt cho hắn. Gia Cát Dật chỉ tiếp một tay, nhìn ngọc bội sau lại đảo mắt nhìn Lâm Khuynh Trần. Bên hông Lâm Khuynh Trần thình lình có một miếng ngọc bội dáng vẻ gần giống với cái trong tay hắn. Gia Cát Dật ngạc nhiên, bước đến cầm lên xem, so sánh thế mà giống nhau như đúc. Hắn bỗng hỏi: “Miếng ngọc bội này của ngươi từ đâu mà ra?”
Lâm Khuynh Trần cũng không giấu giếm, thắng thắn nói: “Từ nhỏ đã có. Hẳn là cha mẹ thân sinh để lại cho ta đi.”
Có vấn đề. Trực giác nói cho Gia Cát Dật, sự tình không đơn giản như vậy. Ngọc này cử thế vô song. Một bá tánh bình thường sáo có thế nói có liền có. Mà đáp án chỉ có một người biết, đó chính là phụ thân hắn Gia Cát Bá Nhiên.
“Trước khi đi có thể đi đến phủ Thái phó một chuyến với ta không?” Gia Cát Dật biểu tình nghiêm túc nhìn Lâm Khuynh Trần. Hắn nhất định phải biết rõ mối liên hệ giữa hai miếng ngọc bội này.
Sau khi cân nhắc một phen, Lâm Khuynh Trần im lặng gật đầu. Hắn ta cũng đang có ý này. Dẫu sao điều này xác thực đáng ngạc nhiên. Nếu có thể từ việc này biết được cha mẹ thân sinh của hắn ta là ai. Ngược lại cũng coi như tâm nguyện bao năm nay của hắn ta hay một nút thắt.
Khi tìm được Gia Cát Bá Nhiên, Gia Cát Bá Nhiên đang đọc sách trong thư phòng. Khi ông nhìn thấy hai miếng ngọc kia, tức khắc chinh lăng. Sau lại cả kinh không nói thành lời.