Chương 133: Tình Đầu Ý Hợp

Nụ cười vụt tắt, đôi mắt hắn ta như đêm say, mị hoặc mà thấp giọng hỏi: “Tiểu Kiều, nàng thích ta sao?”

Trái tim Châu Kiều đập mạnh loạn nhịp, trên mặt một mảnh đỏ bừng. Nàng quay lưng lại dưới sự xấu hổ thẹn thùng, sau đó trả lời không được tự nhiên: “Ta đến chàng tên gì cũng không biết. Chàng sao không biết xấu hổ mà hỏi ta câu này?”

Dứt lời, người sau lưng nàng thoáng mờ mịt, dường như hắn ta xác thật chưa từng nói. Lúc sau, hắn ta cong khóe miệng ôm nàng vào lòng. Châu Kiều dán trong lòng hắn ta, không dám thở mạnh, hắn ta nói rõ ràng: “Nhớ kỹ. Ta chỉ nói một lần. Ta tên Lâm, Khuynh, Trần.”

Nói xong, hắn ta nâng tay nàng, mở lòng bàn tay ra, từng nét từng nét viết xuống ba chữ “Lâm Khuynh Trần”.

Đầu ngón tay tú khí vẽ vết ngứa ngứa trong bàn tay nhỏ của nàng, nhiễu tim nàng run lên từng hồi.

Không thể phủ nhận, hắn ta nhiều năm lăn lộn ở nhiều thành quan, hắn ta xác thật rất có kinh nghiệm. Thí dụ như tâm tư nữ tử, hắn ta ít nhiều có thể nhìn thấu đôi chút. Như lúc này đây, hắn ta phảng phất biết được tâm ý của nàng đối với hắn ta vì thế xấu xa hỏi: “Nàng còn chưa trả lời đâu?”

Trước kia, thời điểm hắn ta cưỡng bức nàng làm loại chuyện này, nàng chưa từng bao giờ có cảm giác động tâm này. Mà giờ khắc này, chỉ một cái ôm, một nụ hôn, hay chỉ là cảm giác tiếp xúc ngón tay đều khiến nàng mê hoặc, thần hồn điên đảo. Vì thế Châu Kiều càng thêm xác định tâm ý của mình. Nàng chính là thích hắn ta, đâu chỉ có thích. Nàng tương tư suốt nửa năm qua, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi. Nhưng nàng biết, nàng và hắn ta …

Nàng cắn môi, không biết đã dùng bao nhiêu dũng khí. Châu Kiều thật cẩn thận nói: “Đúng vậy! Ta … thích … chàng!”

Trong một thoáng chớp mắt, nàng lại chút hối hận vì những lời vừa mới thốt ra, tựa như giấy mỏng bị đâm thủng, cõi lòng **, không nơi trốn tránh.

Lâm Khuynh Trần ôm lấy vai nàng, xoay người nàng để nàng đối diện với hắn ta. Nhìn thấy thần sắc mắt nàng đầy khẩn trương, hắn ta cười ấm áp, đưa tay xoa lấy cổ nàng. Khi nốt lệ chí yêu dã dần dần phóng đại trong mắt Châu Kiều, hắn ta ôn nhu chạm cánh môi nàng như cánh hoa anh đào.

Trong khoảng khắc môi chạm môi, cả người tê dại như có dòng điện chạy qua lại dường như cam thuần. Mê muội. Môi răng giao triền khiến hắn ta như say ngã vào dung mạo nhu nhuận của nàng, thâm nhập vào trong đó, chưa đã thèm.



Nàng bị hắn ta ôn nhu mà lại bá đạo đòi hỏi, cảm thụ được hắn ta thở dốc như nghe thấy sự kiều diễm, đồng thời bị ngọt ngào cùng đẹp đẽ tra tấn. Khi nàng gần như không thể điều tiết khống chế hô hấp, hắn ta nhẹ buông nàng ra. Môi lưỡi liếʍ lấy đôi môi đỏ của nàng, như xa như gần mà cọ xát, nửa mê muội nửa hưởng thụ.

“Ta đáp ứng nàng. Ta về sau không bao giờ đi đến nơi trăng hoa nữa. Từ nay về sau, ta chỉ cần một mình ngươi.” Trong mắt Lâm Khuynh Trần mang theo nghiêm túc hiếm thấy.

Nghe vậy, Châu Kiều cũng không biết nên ứng đối như thế nào. Nghĩ đến hắn ta chính miệng thừa nhận bản thân thường xuyến lưu luyến ở chốn kia trong tâm nàng vẫn sinh ra vị dấm. Nhưng nàng nghe được lời nói thâm tình của hắn ta như vậy nàng không khỏi bị hắn ta đả động.

“Tiểu Kiều!” Hắn ôm chặt nàng. “Theo ta đi đi, mang theo con của chúng ta. Cùng ta quay về Ngụy Quốc sống.”

Phải đáp ứng sao? Châu Kiều có chút do dự. Chuyện nàng thích hắn ta là sự thật không thể nghi ngờ. Chính là, Nam Phác Nguyệt đối với nàng tốt như vậy, nàng sao có thể phản bội y. Mặc dù y không chạm vào nàng, nhưng cũng không nhẫn tâm dứt khoát chia tay. Nàng sợ, sợ nam tử thanh thấu như nước kia sẽ thương tâm. Nàng biết, y nhất định sẽ không tiếp thu được sự thật thoạt nhìn buồn cười này. Huống chi hiện tại y thực thích đứa nhỏ này.

“Nàng luyến tiếc y sao?” Lâm Khuynh Trân dường như nhìn thấu tâm tư nàng. Hắn ta tiếp tục nói: “Y đối với nàng tốt ta không thể phủ nhận. Nhưng y không thích nàng. Nàng hẳn cũng rất rõ ràng. Nếu y không quý trọng nàng, vậy ngươi còn lưu luyến y làm gì. Nàng muốn cùng y sống như vậy cả đời sao. Đi cùng ta đi. Ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng. Thứ y có thể cho, Lâm Khuynh Trần ta cũng có thể.”

Châu Kiều không nói lên lời. Sự việc có chút phức tạp. Nàng chính là muốn rời đi cùng hắn ta còn hơn canh giữ bên cạnh một người không thích nàng. Nàng muốn sạch sẽ mà lui ra. Chính là … nàng nhắm mắt lại, chỉ nói: “Ta không thể ích kỷ như vậy. Y lúc trước không chê ta mà cưới ta. Ta sao có thể làm ra loại sự tình này làm tổn thương y.”

Lâm Khuynh Trần thở ra một hơi, nói thẳng: “Nàng yên tâm. Ngày mai ta đi tìm y nói chuyện. Chỉ cần nàng đồng ý rời đi cùng ta. Ta tin y cũng sẽ không làm khó nàng.”

Sẽ như vậy sao? Cho dù y sẽ thành toàn nàng. Chính là, bản thân nàng sao có thể không áy náy chứ. Lại nghĩ đến hai người từng kết thù hận, ngày mai hội đàm có đổ bể hay không còn chưa biết. Nếu khiến biến cố càng thêm tồi tệ vậy nàng sẽ biến thành tội nhân. Khuôn mặt Châu Kiều ủ rũ ảm đạm, trong lòng bất an.

Hắn vuốt phẳng lông mày đang nhăn lại của nàng. Lâm Khuynh Trần an ủi nàng nói: “Không cần lo lắng. Ta có chừng mực. Không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt sẽ không trở mặt với y, được không?”

Nàng nâng mắt lên nhìn hắn ta, nàng tin tưởng hắn ta, nhẹ nhàng gật đầu vẫn không quên dặn dò một câu: “Đáp ứng ta, dù y quyết định như thế nào, khó dễ ngươi ra sao, ngươi ngàn vạn không được tổn thương y. Y tuy không có ý với ta nhưng lại có ân. Ta không muốn cùng y đi đến một bước kia.”

“Được. Ta đáp ứng nàng, tuyệt không đả thương y.”



Như một liều thuốc an thần, Châu Kiều thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển động, dừng trên gương mặt đẹp như nữ tử của hắn ta, trong mắt đều là ý.

Nàng nhìn nam tử có tướng mạo nam nữ trước mắt này, thậm chí có chút ghen tỵ hắn ta lớn lên mỹ lệ như thế không khỏi bật cười ra tiếng.

Lâm Khuynh Trần nhất thời thất thần, đoán không ra ý cười bất chợt này của nàng, thế nên hắn ta sờ lên mặt hỏi: “Trên mặt ta có gì sao?”

Nàng lắc đầu, tiếp đó hiếm có vui đùa nói: “Ta chỉ hâm mộ, hậm mộ ngươi mỹ lệ. Nghĩ đến nam nhân của ta trưởng thành như vậy, thật khiến nữ tử như sống như thế nào?”

Lâm Khuynh Trần cứng họng. Hắn ta sớm quen người khác bình phẩm bề ngoài của hắn ta từ đầu đến chân, chỉ đùa một chút ngược lại không ngại. Chỉ là, người nói lời này lại là người mình thích, hơn nữa nàng tương lai còn là phu nhân của hắn ta. Trong xương cốt là nam nhân thuần nam tính, hắn ta rất muốn dùng sự thật nói cho nàng. Hắn ta chỉ có diện mạo như cô nương thôi, ở phương diện kia một chút cũng không thua người khác. Vì thế …

Ánh mắt long lanh lưu mị. Hắn ta nhìn nàng bằng ánh mắt quyến rũ. Lúc nàng đang si hãm trong say mê, tay dùng lực đúng lúc, thản nhiên bế nàng lên.

Châu Kiều chưa lấy lại tinh thần, kinh kêu lên một tiếng. Thanh âm đè xuống rất thấp, cũng biến mất ngay sau đó, tiện đà câu lấy cần cổ duyên dáng của hắn, dán trong ngực hắn ta cũng không dám lên tiếng nữa.

Lâm Khuynh Trần xấu xa cong khóe môi, không ngỡ nàng dễ dàng bị bản thân mê hoặc như vậy. Hắn ta ôm nàng lên giường, lập tức bắt nạt nàng, gần như tà mị nhìn nàng. Mà hắn ta thì tú dung như hoa, ánh vào trong mắt nàng trong thoáng chốc rồi lại không thể dời đi.

Hắn ta điểm chóp mũi nàng: “Đừng nhìn ta như vậy. Ta sẽ cho rằng người lại xem là nữ nhân.”

Châu Kiều không đáp lời, chỉ hôn hắn ta như chuồn chuốn lướt nước.

Nụ hôn ngắn ngủi này nháy mắt trêu chọc thần trí Lâm Khuynh Trần. Hắn ta đè thấp giọng nói: “Nàng vừa nói ta là nam nhân của nàng. Như vậy, có phải gọi ta một tiếng phu quân không?”