Chương 132: Tiêu Tan Hiềm Khích Lúc Trước

Hơn nữa, càng khiến người không thể tưởng tượng chính là, hắn ta từ nhỏ lớn lên ở Ngụy Quốc, Gia Cát Dật từ nhỏ ở Nam Phác Quốc. Hai người không hề liên hệ. Nếu miễn cưỡng nói có liên hệ, như vậy chính là, hắn ta nhớ bản thân là cô nhi từ khi bắt đầu có thể nhớ được, cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ hắn ta ở một gia đình giàu có. Cứ như vậy không khó nghĩ được rằng cha mẹ thân sinh của hắn ta có khả năng ở Nam Phác Quốc. Nếu cứ nghĩ bạo gan như vậy, thì rất có khả năng hắn ta và Gia Cát Dật là họ hàng gần, đến nỗi có thể là thân thích? Hắn ta không dám tiếp tục phỏng đoán.

Hắn ta chỉ lớn hơn Gia Cát Dật hai tuổi. Theo lẽ thường, hai người vô cùng có khả năng là đường huynh đệ, cũng có thể hoặc là … thân huynh đệ.

Châu Kiếu thấy hắn ta nắm chặt hai mảnh ngọc bội bất động thật lâu. Mắt nàng lộ ra kinh nghi, mở miệng hỏi: “Có điều gì không ổn sao?”

Trong lòng hắn ta lúc này thực loạn, chậm rãi lắc đầu.

“Đã như thế. Đồ vật cũng đã trả lại cho ngươi. Ngươi đi đi.” Châu Kiều tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng tràn ngập nuối tiếc. Nàng trong lòng rất mâu thuẫn, thậm chí chán ghét bản thân biến thành như vậy.

“Ta kiếp trước nợ ngươi sao? Khiến ta gặp ngươi ở kiếp này. Rồi lại làm ta đau.” Lâm Khuynh Trần rũ mi, chợt lẩm bẩm nói.

Châu Kiều sửng sốt, nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thể tin. Đây xem như là đang thổ lộ sao?

Lâm Khuynh Trần giương mắt, không rõ là vì ngọc bội mà ưu phiền hay do gút mắt tình cảm mà buồn rầu. Hắn ta lúc này thoạt nhìn rất khó chịu. Đôi mắt đào hoa nhuốn lạnh lẽo bình tĩnh nhìn nàng, phảng phất như con rắn độc trong lòng như sống lại, phun cái lưỡi màu đỏ hai mảnh khiến người không dám đến gần.

Châu Kiều cả kinh, nội tâm không ổn, không biết hắn ta lại muốn làm gì. Nàng sớm biết hắn ta là người nguy hiểm, nhưng bản thân vẫn ngu ngốc cho hắn ta vào phòng. Lúc này nàng có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

“Ngươi rất sợ ta sao?”



Lâm Khuynh Trần nhíu mày hỏi, từ khi nào thì bắt đầu, chỉ cần sắc mặt hắn ta không tốt, nàng sẽ hoảng sợ hắn.

Châu Kiều khẽ nhếch miệng, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn biến thành một tiếng thở dài thật khẽ, chán nản bỏ qua một bên. Nàng thật sự không biết nên nói cái gì.

Không hề khiến nàng khó xử, Lâm Khuynh Trần nói: “Muốn nghe chuyện cũ của ta không?”

Nàng liếc hắn một cái. Bốn mắt chạm nhau, nàng thoáng khẩn trương quay đầu đi, không đáp lại ngay lập tức.

Lâm Khuynh Trần dời ánh mắt khỏi người nàng, như chìm trong hồi ức vừa rồi nói: “Ta từ nhỏ không biết ai là cha mẹ thân sinh của mình. Dưỡng phụ lúc ấy là quan viên hạ cấp phụ tá Thái tử, vốn không nguyện ý nhận nuôi ta. Nhưng một sủng thϊếp của ông ta, cũng là dưỡng mẫu của ta, dưới gối không con nên mới miễn cưỡng lưu lại nhặt về một cái mạng. Khi tuổi ta còn nhỏ, ta nhận hết mọi khi dễ của người trong phủ. Ngay cả hạ nhân cũng khinh thường khi dễ ta. Sau này lớn hơn một chút, diện mạo ta quá mức nhu mỹ, huynh đệ trong nhà lấy ta ra làm trò vui. Ngươi biết bọn chúng đáng hận biết như thế nào không? Ngươi nhất định không thể tưởng tượng được. Bọn chúng chất vấn sự khác biệt của ta, muốn ta cởi y phục để chứng thực. Lúc ấy, ta ăn nhờ ở đậu không thể chống cự đành phải ép dạ cầu toàn. Ngươi biết lúc ấy ta có bao nhiêu hận không? Ghê tởm hơn chính là trong đó có một kẻ giấu giếm tâm sắc với ta, thừa dịp không người làm ra chuyện … làm ra chuyện mà heo chó không bằng.” nói đến đấy, hắn ta như nghiến răng nghiến lợi thậm chí còn có thể nghe thấy thanh âm trái tim hắn ta nhỏ máu.

Châu Kiều nghe thấy đã sớm kinh hãi. Nàng thậm chí còn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng khó coi kia dưới cơn khϊếp sợ. Hắn ta nếm hết mọi đau khổ. Hắn ta nhận hết mọi khuất nhục. Sau đó … hắn ta biến thành tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn.

“Ta hận bọn chúng. Vì thế ta liều mạng dụng công đọc sách. Ta trút hết mọi oán giận phát tiết lên ngòi bút. Ta sẽ không cho phép hết thảy đại giới tìm cơ hội tiếp cận Thái tử. Nhoáng qua mười năm, ta dựa vào tài hoa cùng thủ đoạn rốt cuộc được như sở nguyện vào ở trong phủ Thái tử, rồi sau đó đoạt vị trí đứng đầu, cao đăng kim khoa …”

Châu Kiều nhíu mày, để hết thảy lời hắn ta nói vào trong lòng. Nàng nghe chuyện của hắn ta. Hắn ta khuất nhục cùng vinh hoa. Hắn ta gian khổ cùng thành công. Hết thảy hết thảy mọi việc của hắn ta, nàng vốn tưởng rằng hắn ta vốn chính là kẻ độc ác. Cho đến giờ phút này, nàng mới biết nàng sai rồi. Mười mấy năm hắn ta chịu sỉ nhục, nàng thật sự không dám tưởng tượng một hài tử không nơi nương tựa làm sao có thể sống trong gia đình mưu tính hại nhau. Nhiều năm như vậy, hắn ta nhẫn nhục phụ trọng trong nghịch cảnh. Lại nhiều năm như vậy, hắn ta chìm nổi ở trong quan hải. Rốt cuộc hắn ta đã dùng bao nhiêu năm trong cuộc đời mới đổi lấy quyền thế như hiện tại cường đại như bây giờ.

Sau khi kể xong, Lâm Khuynh Trần mỉm cười nhìn nàng. Ngữ khí tàn nhẫn gằn từng chữ: “Ta đã từng thề. Thà ta phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta. Ngươi rõ chưa?”

Châu Kiều choáng váng, không dám tin mà nhìn hắn ta. Cả đời hắn ta không biết là bi ai hay may mắn. Hắn ta rõ ràng là nam tử tao nhã tú khí thế nhưng bị vận mệnh tra tấn đến tâm thái biến chất như vậy. Trong đôi mắt sâu thẳm không thể thấy kia, dường như đang cuộn trào một thứ gọi là “máu lạnh” cho nên hắn ta không phải không chính nghĩa. Hắn ta tùy ý làm bậy bởi hết thảy mọi thứ trên thế gian trong mắt hắn ta chỉ sợ là chẳng qua như thế.

Trong lòng như thắt lại, Châu Kiều nhíu mày chăm chú nhìn hắn ta. Có lẽ nàng xuất hiện trên người hắn ta mà không hề báo trước. Nàng chợt chua xót trong lòng, thoáng trầm ngâm rồi nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Còn ta thì sao?”



Ta bất quá chỉ là ngươi nhất thời hứng khởi, là công cụ làm ấm giường muốn chơi thì chơi đúng không?

Giọng điệu nàng có chút run rẩy. Đây vốn là gai mềm đã đâm vào tim nàng từ lâu. Nàng cật lực muốn bỏ qua nhưng sự thật hiện giờ đã bày ra trước mắt. Kết quả sợ đã định sẵn. Hắn ta không vì nàng mà chỉ là tham luyến cơ thể nàng mà thôi.

Nàng có chút vô thố đối diện hắn ta, trong lòng quá loạn, sau đó cười khổ một tiếng. Nhớ đến nam tử như nước như trăng kia, người ngoan ngoãn phục tùng nàng. Nam tử phủng nàng trong lòng bàn tay, nàng cũng sống cùng y. Chính là, dường như đã là chuyện trước kia. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy bản thân quá thấp. Sau khi gả chồng, thế mà gặp gỡ nam nhân đã thượng chính mình. Nàng hận không thể vĩnh viễn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, vĩnh viễn không cần xuất hiện.

Lâm Khuynh Trần nhìn nàng đầu tiên không nói, sau lại đưa tay nâng mặt nàng, bỗng bật cười. Hắn ta cười một trận, ngay lúc Châu Kiều còn chưa rõ nguyên do, hắn ta thế mà hôn lên môi nàng.

Châu Kiều tức thì mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, có chút mờ mịt, răng môi hòa hợp không cưỡng chế nàng như lúc trước. Lúc này đây, hắn ta quá ôn nhu, chỉ trong chốc lát thắt chặt tất cả những tình cảm sắp tan vỡ trong lòng nàng. Nàng luân hãm, hoàn toàn bị hắn ta chinh phục. Nàng không quan tâm suy nghĩ hàm nghĩa của việc này, thiệt tình cũng được, đùa bỡn cũng thế. Nàng chỉ biết, giờ khắc này, nàng không muốn đẩy hắn ta ra.

Thật lâu sau, Lâm Khuynh Trần nhẹ nhàng buông nàng ra, chỉ hỏi một câu: “Ngươi hận ta sao?”

Châu Kiều nhìn hắn ta, trong mắt hắn ta hiện rõ vẻ hoảng loạn.

Mà nàng, nàng biết hắn ta thắng rồi. Hắn ta đã nắm được trái tim nàng từ lâu. Nàng còn gì để nói nữa, nàng lắc đầu, có chút không tự nhiên mà quay đầu đi.

Lâm Khuynh Trần bỗng cười. Nụ cười màng theo vui sướиɠ của hài tử.

Châu Kiều cũng chưa từng thấy hắn ta cười hồn nhiên vô hại như thế, bên trong còn có chút tươi đẹp, yên lặng hòa tan trái tim nàng …