Chương 130: Phơi Bày Cõi Lòng

Điều này ngược lại càng khiến Gia Cát Dật không yên tâm. Hắn không màng đến vết máu trên ngực, đưa tay phủ lên bờ vai y. Hắn khôi phục lại thanh âm chân chính của bản thân mà gọi một câu: “Nguyệt ~”

Nam Phác Nguyệt không thèm để ý đến hắn. Sắc mặt bất biến, nhấc người đứng lên đi lấy hòm thuốc.

“Nguyệt ~! Thực xin lỗi. Là ta không tốt. Ta không nên dối gạt ngươi.”

Nam Phác Nguyệt bước đi vài bước, cầm hòm thuốc đi đến chỗ hắn cũng không nhìn hắn, nhíu mày nói: “Lại chảy máu. Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?”

“Nguyệt ~ Đều là lỗi của ta. Ta thừa nhận bản thân đã lừa ngươi. Chính là …”

“Thẳng sống lưng lên. Nếu không ta không có cách nào tháo băng gạc cho ngươi.”

“Ngươi nghe ta nói.”

“Đã nửa ngày như vậy, đè trúng vết thương ngươi cũng không biết nói. Ngươi cũng thật ngốc.”

“Nam Phác Nguyệt! Ngươi nghe ta nói!” Gia Cát Dật kéo y đến trước mặt, nhìn thẳng vào mắt y nói: “Ngươi trách ta cũng tốt, chán ghét ta cũng không sai. Ta xác thật lừa gạt ngươi là ta không đúng. Nhưng mà ta nói cho ngươi, có người muốn làm tổn thương ngươi, ta muốn lưu lại bảo hộ ngươi. Mà ta lại không có lý do gì để ở lại cho nên chỉ có thể giấu diếm thân phận của bản thân, làm thị vệ bên cạnh ngươi.”

Hắn vừa dứt lời. Nam Phác Nguyệt hất tay hắn ra, xoay người muốn rời đi.

Gia Cát Dật cả kinh, giữ chặt y lại, lớn tiếng kêu: “Nguyệt ~ Ta …”

“Nguyệt Nguyệt Nguyệt! Ngươi xong chưa? Ta nợ tiền ngươi sao?”

Nam Phác Nguyệt tức khắc xoay người lại. Đôi mắt hẹp dài nhìn hắn dường như có thể tóe ra lửa, đi từng bước đến gần hắn phẫn nộ nói: “Ngươi luôn miệng nói rất xin lỗi. Ngươi nói đều đúng, làm cũng không sai. Chính là, ngươi có từng suy xét cảm thụ của ta chưa?”

Gia Cát Dật thở dài. Tâm tình rất trầm trọng.



Nam Phác Nguyệt bắt lấy bờ vai hắn, tiếp tục nói: “Hơn nửa năm nay, ngươi biết ta sống như thế nào không?” Ngay sau đó, ánh mắt nhuộn đầy phẫn nộ cũng áp lực không thể che giấu. Đôi mắt y đen nhánh một mảnh, sâu kín nhìn Gia Cát Dật. Y cơ hồ nghiến răng nghiến lợi quát hắn: “Ngươi! Cái đồ hỗn đản! Ngươi cái gì cũng không biết.”

Gia Cát Dật mím chặt môi, không nói lời nào. Hắn xác thật không biết. Mà giờ khắc này, hắn biết chính hắn đã làm tan nát trái tim y. Giải thích nhiều như thế nào thì cũng đã muộn.”

Khi đã nói đến mức này, Nam Phác Nguyệt hít một hơi thật sâu. Y cảm thấy xấu hổ, không nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài. Y tựa hồ như cố gắng thoát khỏi chốn thị phi này.

Thấy y muốn đi, Gia Cát Dật vội vàng đuổi theo, không ngờ hắn quá nóng vội làm động đến miệng vết thương mà kêu lên một tiếng, tức khắc che ngực dựa trên giường.

Nam Phác Nguyệt vội vàng xoay người lại, bước đến. Y nhìn thấy trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt khó coi như muốn gϊếŧ người. Y cũng không nghĩ nhiều cẩn thận nâng người hắn dậy, dựa vào lòng ngực mình, tháo từng lớp từng lớp băng gạt.

Kỳ thực đã từ sớm trong lúc vận động vừa rồi, Gia Cát Dật đã động đến miệng vết thương do động tác mãnh liệt. Hắn vốn cho rằng không có việc gì, cho nên hắn cũng không nói ra.

“Đau không?”

Nam Phác Nguyệt chung quy vẫn không đành lòng, hỏi một câu quan tâm.

Hắn mím đôi môi tái nhợt, mày kiếm hơi cau lại, lắc đầu không nói.

Mái tóc dài của hắn rối tung, trên ngực loang lỗ vết thương. Vết thương kia còn thấm máu ra bên ngoài, lúc này trong máu trộn lẫn với kim sang dược ban sáng, thoáng nhìn trông dữ tợn đến không ngờ. Trái tim Nam Phác Nguyệt như thắt lại, tức giận nói: “Đau thì đau. Có cái gì mà không dám thừa nhận.”

Y dứt lời, vừa cẩn thận lau khô máu đen quanh miệng vết thương, sau đó lại lấy thuốc mỡ trắng ngà bôi từng lớp lên miệng vết thương Gia Cát Dật.

Cọ bôi thuốc được chế tạo từ lông thú mịn ngọt, chạm vào da thịt kí©h thí©ɧ một tầng tê ngứa tinh tế. Gia Cát Dật thoải mái dựa vào vai y. Hình dáng tuấn mỹ của Nam Phác Nguyệt gần gũi phóng đại trong mắt hắn. Y nhúng thuốc mỡ, một lớp, lại một lớp, biểu tình nghiêm túc.

Sau khi y bôi thuốc xong, y vòng từng lớp băng gạc quanh tấm lưng dày rộng của hắn. Mà mỗi khi ngực y kề sát gần ngực hắn, dường như có thể nghe rõ trái tim đang loạn nhảy bang bang trong lòng nhau.



Căn phòng im ắng, một cơn gió nhẹ cách không lướt qua cửa sổ thổi đến mang theo mùi hoa cỏ xanh hương mê hoặc nhân tâm.

Sau khi cuốn băng gạc xng, Gia Cát Dật đột nhiên nhẹ nhàng ôm chặt lấy y.

Nam Phác Nguyệt ngẩn ngơ trong một thoáng nhưng rất nhanh, y nâng cánh tay lên, do dư một chút rồi đặt trên eo hắn.

Yết hầu như bị chặn lại tắc nghẽn đến hô hấp cũng không thông thuận. Gia Cát Dật không biết nên dùng từ ngữ nào để bày tỏ tâm tình giờ khắc này của hắn.

Ánh mắt Nam Phác Nguyệt có chút tăm tối. Y không nói gì, nhưng có muôn vàn phong cảnh nhất nhất hiện lên trong đầu y. Nhưng năm tháng xanh tươi ấy, những tháng ngày thanh xuân ấy, những ngây ngô không biết biểu đạt như thế nào, còn có nhiệt huyết sau này. Hai người thiên nhai tương vọng, bỏ lỡ mất một nhịp hạnh phúc.

“Nếu vẫn không chịu tha thứ cho ta. Vậy ngươi đánh ta là được rồi. Ta ….”

Hắn còn chưa dứt lời, một nụ hôn nóng bỏng phủ lên cánh môi Gia Cát Dật, đánh gãy lời hắn đang muốn nói.

Nụ hôn này đến rất đột ngột, phảng phất như có liệt hỏa thiêu đốt trong bụng. Y hôn sâu như vậy, dùng sức như vậy khiến cả người Gia Cát Dật đều choáng váng. Hương vị quen thuộc tràn ngập trong hơi thở, khí vị nam nhân như cành lá dây leo len lỏi khắp mọi nơi bao phủ lấy hắn, cuốn lấy hắn, vây quanh hắn. Thân thể như bốc lửa, máu cũng nóng rảy. Nụ hôn kia cũng không còn đơn thuần mà còn mang theo quá nhiều tình cảm không cách nào diễn tả sắp hỏng mất mà trào ra, như cuồng phong tuôn ra mang theo phẫn uất, hừng hực cùng không cam lòng. Nụ hôn nóng bỏng trên môi Gia Cát Dật dường như có quá nhiều ủy khuất mà trút hết mọi tủi hờn giữa răng và môi. Hai người cứ như thế mà quấn quýt triền miên hôn nhau.

Nam Phác Nguyệt sợ một lần nữa động đến miệng vết thương của hắn, y dừng nụ hôn nóng bỏng triền miên trong tiếng thở hổn hển, sau đó hít một hơi thật sâu. Y nhận ra hắn đang thất thần nhìn mình, đôi mắt đẹp khẽ lưu chuyển nhìn về hướng khác. Y nghiêng nghiêng đầu, đưa mu bàn tay lên che hơi thở như muốn che giấu đi sự khẩn trương cùng e lệ của bản thân, bình tĩnh nói: “Ngươi là người bệnh, vừa mới bôi thuốc, vẫn là nên nghỉ ngơi thật tốt trước đi.”

Lời này cùng hành vi cử chỉ vừa rồi của y quả thực như hai người khác nhau. Nụ hôn nồng nhiệt kia tựa hồ như là ảo giác mà thôi, tựa như chưa từng xảy ra.

Gia Cát Dật bật cười thành tiếng nói: “Được! Bất quá …” Hắn kéo y ngồi lên giường, bình tĩnh nhìn y nói: “Chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi.”

Hắn vừa dứt lời, không chờ Nam Phác Nguyệt phản ứng. Gia Cát Dật ôm y vao trong lòng, cùng nhau ngã xuống giường.

Hai người cách nhau trong gang tấc. Hương thuốc mỡ nhàn nhàn xông vào khoang mũi. Vết thương này do chính y ban tặng không khỏi khiến y bất an trong lòng. Nam Phác Nguyệt xê dịch thân thể, vòng lấy eo hắn, nhắm mắt không nói một lời.

Nam tử như trăng, khí chất như tiên. Gia Cát Dật nhìn gương mặt nhu hòa mà xinh đẹp của Nam Phác Nguyệt, hắn cảm nhận sự an tâm cùng quá ấm áp chưa từng có được. Hắn kéo chăn đắp cho cả hai, tóc xanh buông rũ, màn giường sặc sỡ vinh hoa cùng tốt đẹp.