Chương 129: Cuối Cùng Cũng Gặp Nhau

Gia Cát Dật vùi đầu trong gối, im lặng không lên tiếng lắc lắc đầu.

Nam Phác Nguyệt chưa từ bỏ ý định. Y đã tới một bước này rồi, nói gì cũng muốn thấy lư sơn chân diện mục* của hắn. Y nghiêng người về phía trước, ánh mắt tăm tối nói: “Có cho nhìn hay không?”

*他庐山真面目 lư sơn chân diện mục: hiện lên rõ như núi Lư Sơn; bộ mặt thật.

Hắn lần này đến lắc đầu cũng không làm.

Bình tĩnh! Phải bình tĩnh! Nam Phác Nguyệt biết dùng sực mạnh cũng không thắng hắn. Vì thế y đưa tay đến hông hắn, ngón tay thon dài cào tới cào lui ở hông hắn, độc ác cù lét hắn.

Qua nửa ngày, hắn thế mà không phản ứng, thì ra là không sợ cái này. Nam Phác Nguyệt chán nản rút tay về. Một lát sau, y lại cảm thấy có chút buồn cười vì hành vi của bản thân, vì thế than nhẹ thành tiếng.

Gia Cát Dật kỳ thật có thể thoát thân chạy trốn. Chính là, Nam Phác Nguyệt quá đáng yêu khiến hắn không có biện pháp. Hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn bồi y chơi chơi trốn trốn nhiều hơn.

“Thật sự muốn nhìn sao?”

Gia Cát Dật bỗng hỏi một câu.

Câu hỏi này kỳ thực kí©h thí©ɧ hứng thú của y. Nhưng Nam Phác Nguyệt sẽ không thể hiện ra, chỉ không chút để ý nói: “Ngươi đừng vội trêu chọc ta. Nếu thật sự muốn cho ta nhìn, thì đâu nói nhiều lời vô dụng như vậy.”

Gia Cát Dật dễ dàng bị y nhìn thấu cũng không thèm để ý, vẫn tự nói theo ý hắn: “Muốn nhìn không phải không được, chỉ là có một điều kiện.”

Nam Phác Nguyệt nhướng mày nhìn hắn: “Nói nghe xem thử.”

Gia Cát Dật cố nén cười, họ nhẹ một tiếng nói: “Gọi một tiếng phu quân cho ta nghe thử đi.”

Sau một thoáng choáng váng thì biến thánh ngọn lửa cuồn cuộn. Hắn táo bạo trắng trợn khinh bạc y. Hắn không e dè khảo nghiệm sự nhẫn nại của y. Nam Phác Nguyệt là ai! Y sao lại có thể gọi như vậy. Huống chi y còn là một nam nhân. Tuy rằng y bị nam nhân thượng, nhưng tự tôn kiêu ngạo không cho phép y lấy lòng người như vậy.



Gia Cát Dật biết y sẽ không mở miệng gọi được. Hắn cũng không muốn y khó xử, biếng nhát nói: “Thôi! Ngươi trả mặt nạ cho ta trước. Hay là ta đi trước. Ngươi xem rồi làm đi.”

Chân tướng đang ở trước mắt, Nam Phác Nguyệt lo lắng trong lòng sợ hắn chạy trốn ngay sau đó. Y thấy bộ dạng hắn thề sống chết không lộ mặt, càng đối với hắn thêm tò mò mãnh liệt. Mà bóng dáng của hắn luôn khiến y sinh ra cảm giác thân thiết quen thuộc. Y như lâm vào hồi ức, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai hắn.

Cả người Gia Cát Dật cứng đờ. Đây là y muốn thi triển mỹ nam kế sao. Bất quá, nếu y thật sự … Gia Cát Dật xác thực khó chống đỡ, rất có khả nẳng bởi vậy mà bị y hàng phục.

Nam Phác Nguyệt lại không có hành động nào khác, chỉ đơn thuần ôm lấy vai hắn.

Hai bờ vai dài rộng chồng lên nhau, da thịt cần kề. Gia Cát Dật không khỏi dâng lên một chút mềm mại trong lòng. Nhưng bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn bại lộ thân phận ở thời điểm này. Bởi hắn còn chưa xác định được tâm ý Nam Phác Nguyệt đối với bản thân hắn ra sao. Có lẽ, nếu nhận nhau vào thời khắc này sẽ càng xấu hổ. Nếu suy nghĩ theo hướng nghiêm trọng, còn có khả năng bị y chán ghét đuổi đi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Sau cơn mưa, nhiệt độ trong không khí có chút lạnh. Nam Phác Nguyệt một tay kéo chăn che đến lưng, tức thì bao bọc lấy hai người một trên một dưới.

Đối với Gia Cát Dật mà nói, loại cảm giác này đã ấm áp lại còn hạnh phúc. Nếu thời gian dừng lại, hai ngươi ôm nhau như vậy cả đời thì tốt bao nhiêu …

“Ngươi biết không?”

Gương mặt ngọc Nam Phác Nguyệt dán trên lưng hắn, chậm rãi vuốt mái tóc đen nhu thuận của hắn, khẽ mở cánh môi nói.

Gia Cát Dật không biết y muốn nói, không đánh lòng quấy rầy ôn nhu khó có được này, ghé sát người y, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Nam Phác Nguyệt tiếp tục nói: “Ta đã từng thích một người. Ngươi nhất định sẽ không nghĩ ra. Hắn là một nam nhân.”

Trái tim đập thình thịch, Gia Cát Dật ngừng thở, căng thẳng tiếp tục nghe y nói. Hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua nhiều chuyện, một dự cảm mãnh liệt nói cho hắn. Nam nhân trong miệng y chính là bản thân hắn.

“Chúng ta quen nhau từ nhỏ. Khi ấy, ấn tượng đầu tiền của ta đối với hắn rất tệ. Bời vì hắn giễu cợt ta là nữ hài tử.” Nói đến đây, Nam Phác Nguyệt khẽ bật cười thành tiếng, sau khi tạm dừng một lát lại tiếp tục nói: “Hắn rất hiếu động. Ta rất an tĩnh. Ta với hắn cơ hồ không có chỗ nào tương đồng. Ta nơi nơi chốn chốn nhằm vào hắn, hãm hại hắn. Nhưng ngươi biết không. Ta đối xử với hắn như vậy, nhưng hắn vẫn đối xử với ta rất tốt. Hắn bề ngoài ra vẻ ăn không ngồi rồi. Kỳ thực ta biết, hắn thực sự đang lấy lòng ta, quan tâm ta. Khi ta không vui còn nghĩ cách chọc cho ta vui. Ha ha. Mà ta thì sao chứ.” Nam Phác Nguyệt cười tự giễu.



Ánh mắt Gia Cát Dật ảm đạm, hụt hẫng trong lòng. Hắn không hy vọng y vì thế mà áy náy trong lòng. Như vậy hắn sẽ càng thêm khó chịu trong lòng.

Dường như đang kể một câu chuyện đẹp xưa cũ, Nam Phác Nguyệt bình tĩnh lại, còn nói thêm: “Ta còn nhớ rõ khi hắn nói thích ta, ta rất mâu thuẫn, rất phản cảm thậm chí còn cảm thấy ghê tởm. Chính là, ta không ngờ trong lòng ta cũng rất nóng. Thì ra, ta đã phong bế trái tim của chính mình. Ta chán ghét cũng chỉ là xuất phát từ thói quen ban đầu. Ta quen bài xích hắn, quen quát hắn, mắng hắn. Ta không bỏ xuống được mặt mũi. Thế cho nên tạo thành tiếc nuối vĩnh viễn giữa hai người như hôm nay. Kết quả như vậy khiến ta rất khổ sở. Cả đời này, ta cũng chưa có cơ hội nói với hắn câu nói kia. Ngươi có biết trong lòng ta đau đớn như thế nào không?” Y nói xong, càng ôm hắn chặt hơn.

Yết hầu hắn như thắt lại. Gia Cát Dật đâu chỉ đau, nhìn y tự trách khổ sở nhường ấy. Hắn thậm chí còn cảm thấy tồi tệ hơn, không bao giờ có thể thờ ơ. Vì thế hắn lặng lẽ kéo chăn qua đỉnh đầu. Hai thân thể cao lớn tức thì chìm hoàn toàn trong bóng tối.

Gia Cát Dật lật người lại, nâng mặt y lên, che chở hôn môi y, hôn trán y, hôn mi y, hôn tới đôi mắt khẽ nhắm lại ẩm ướt của y, thế mà lại là nước mắt …

Gia Cát Dật đau lòng, ôm chặt lấy y không nói một lời.

Thật lâu sau, vết thương trên ngực chảy ra ướŧ áŧ ấm áp. Hai ngươi cơ hồ cùng nhận ra được điều này. Nam Phác Nguyệt cảnh giác đứng lên lên, chăn bông mở ra một khe hở bởi tư thế của y.

Một ánh sáng trong nháy mắt chiếu vào trong chăn, Nam Phác Nguyệt cũng hoàn toàn ngây dại trong thời khắc ấy.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh tuấn tà mị Gia Cát Dật những mảnh sáng tối. Không chân thật như vậy, trái tim Nam Phác Nguyệt thậm chí như ngừng đập trong khoảng khắc. Hết thảy phảng phất như đã cách một thế hệ.

Thời gian cứ vù vù trôi qua giữa hai người. Dường như trái tim của ai đó để lại trong quá khứ xa xăm.

Bản thân y nên sớm đoán được. Bỗng, Nam Phác Nguyệt bật cười. Tươi cười rất ngắn những cũng rất chua xót.

Dù hai người lúc này đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, nhưng hắn vẫn căng thẳng trong lòng. Gia Cát Dật lo lắng nhìn y, sợ y sẽ vì hắn lừa dối y mà đuổi hắn đi.

Nhưng, Nam Phác Nguyệt cũng không nói bất kỳ điều gì, cũng không làm bất kỳ việc gì, cứ như vậy mà nhìn hắn. Có thứ đồ vật gì đó vẫn luôn được cẩn thận cất giấu nay lại trong nháy mắt phá băng mà ra. Không khí chợt đóng băng. Hô hấp cả hai có chút trầm thấp, lại không ai có thể nói lên lời.

Thời gian trôi qua như cả một thế kỷ, Nam Phác Nguyệt rốt cuộc đứng dậy, thong dong mặc y phục, sau đó mở miệng nói: “Đứng lên đi. Miệng vết thương của ngươi đã bị nứt ra. Ta bôi dược cho ngươi.”

Ngữ khí không gợn sóng, không vui mừng cũng không tức giận.