Chương 128: Ngoại Trừ Ngươi, Ai Ta Cũng Không Cần

Gia Cát Dật lắc đầu, y phục trắng vốn lỏng lẻo, tùy tay kéo một cái liền rơi xuống trên mặt đất, tức thì lộ ra một cơ bắp kiên cố mà lại gợi cảm. Mồ hôi mỏng ròng ròng chảy trên bề mặt da thịt. Trên người hắn, chí khí đã nho nhã lại thêm khí phách, không cần nhiều lời cũng có thể hiểu được là rất đẹp mắt.

Gia hỏa này, y không nghĩ tới hắn sau một hồi ** còn có tâm tư đánh chủ ý lên bản thân y. Nam Phác Nguyệt lúc này quả thực khóc không ra nước mắt. Y vừa khẩn trương vừa phòng bị nhìn hắn, trong lòng y lúc này chỉ có một ý niệm. Đó chính là lập tức rời khỏi nơi thị phi này.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, y vừa muốn tránh khỏi hắn, lại không ngờ lại bị hắn đè đến bên giường. Giường vốn không cao, hắn cúi người một cái đè xuống, bên hông Nam Phác Nguyệt liền mất lực, ngã xuống chăn bông mềm mại. Gia Cát Dật ** khó nhịn muốn hôn y. Y vội vàng đưa tay lên ngực hắn ngăn lại, hoảng sợ nói: “Này! Đừng mà!”

Ánh mắt Gia Cát Dật phát sáng nhìn y, bỗng hỏi một câu: “Vì sao phải hạ dược ta?”

Nam Phác Nguyệt tuy có chút áy náy nhưng cũng không cảm thấy bản thân làm sai. Vì thế, y thoáng nhìn trên dưới tư thế ái muội của hai người, đúng lý hợp tình trả lời: “Đây chính là nguyên nhân.”

Mặt mày Gia Cát Dật tối sầm lại, gợi khóe miệng, bật cười khổ thành tiếng: “Vậy được! Ta không chạm vào ngươi. Không chạm vào ngươi …”

Hắn nói xong liền nằm xuống trên chăn, tay phủ lên chỗ băng gạc trên ngực, hô hấp có chút run rẩy cùng thô nặng, không phân rõ hắn đây là dục cầu bất mãn hay là không cẩn thận lộng đến đau miệng vết thương.

Nam Phác Nguyệt sau khi được giải thoát, đứng dậy tránh thoát. Y sau khi bước đi vài bước lại bỗng phát hiện không đúng, dừng bước chân xoay người nhìn lại. Đôi mắt hắn khép hờ, người cuộn tròn ở một bên, đôi môi trắng bệch đến cực điểm. Nam Phác Nguyệt hoảng hốt trong lòng, trực giác nói cho y: sự việc có điều kỳ lạ.

Ngay sau đó, y vừa hơi mang chút phòng bị vừa đưa thăm dò nơi cổ hắn, tay vừa chạm đến liền thu về, thế mà lại nóng đến như vậy. Y không tin tưởng mà hỏi lại một câu: “Ngươi đừng nói với ta, ngươi cái gì cũng chưa làm.”

Gia Cát Dật cố gắng hết sức mở mắt nhìn y, thanh âm suy yếu phát ra một câu có chút khó nghe ra.

“Ngoại trừ ngươi, ai ta cũng không cần.”

Cái gì?



Lệ khí tăng lên, Nam Phác Nguyệt phát điên dường như hoảng loạn, nắm bờ vai hắn bạo quát một câu: “Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy.”

Hắn cư nhiên không làm. Thời gian dài như vậy, hắn cư nhiên một mình gắng gượng chống đỡ ở đây. Nam Phác Nguyệt ảo não nắm chặt tay, vừa tức giận vừa lo lắng cho hắn.

“Ngươi có biết hay không, nếu ta không đến, chưa đến nửa canh giờ nữa ngươi sẽ chết?” Nam Phác Nguyệt nhìn hắn chằm chắm, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Gia Cát Dật đã không còn sức đáp lời, đầu óc choáng váng, hai bên tai ong ong, phảng phất như nhìn ngay sau đó liền thấy được thần chết đến.

Nam Phác Nguyệt oán hận nhìn hắn. Tên hỗn đản này! Chỉ sợ bây giờ ra ngoài tùy tiện tìm cho hắn một nha hoàn thì hắn cũng không chạm vào. Nam Phác Nguyệt bực bội cắn chặt môi, đầu dường như muốn nổ tung. Y chần chờ không quyết. Đây chẳng phải là muốn y ra quyết định gian nan nhất trong thời gian ngắn sao. Mà loại quyết định này chỉ có làm hay không làm, lại không còn đường nào khác.

Ngay khi Gia Cát Dật đã không thể chống đỡ được nữa, bảy hồn thì mất hết sáu phách thì một đôi môi mềm mại ấm áp phủ lên môi hắn. Nụ hôn ban đầu có chút trúc trắc, sau lại thả lỏng cùng trằn trọc triền miên.

Gia Cát Dật cảm nhận được sự mềm mại mong đợi từ lâu, như nắng hạn gặp mưa rào. Gia Cát Dật gian nan chậm rãi mở hai mắt, ban đầu có chút mơ hồ sau càng trở nên rõ ràng, trong mắt chứa đầy đôi mắt phượng dài hẹp của Nam Phác Nguyệt phóng đại trước mắt. Hòa cùng cảm giác sung sướиɠ trên khắp cơ thể, thật dễ dàng hồi sinh mọi giác quan cơ thể của hắn.

Ôm hôn hắn. Nam Phác Nguyệt nhìn vào người chỉ cách trong gang tấc kia, bỗng thoáng hoảng hốt, ánh mắt kia quen thuộc đến không thể tưởng tượng. Là hắn sao?

Y cứ như vậy mà hỏi chính mình hết lần này đến lần khác.

Đôi môi mỏng duyên dáng, ướt mền trơn mịn như được xoa dịu. Gia Cát Dật càng thêm kích động mãnh liệt trong lòng. Đầu lưỡi mềm mại vươn đến, ái muộn liếʍ láp lấy đầu lưỡi nhau, răng môi dây dưa, cánh môi …. Lúc sau, Gia Cát Dật cuối cùng mất kiềm chế bởi hành động trước mắt mà nhiệt liệt đáp lại y.

Giờ khắc này, Gia Cát Dật hoàn toàn phóng thích sự nhiệt tình của bản thân, bộc phát mãnh liệt như ngọn núi lửa, lửa nóng lan rộng mênh mông. Hắn ôn nhu lại không lực độ ôm lấy y, che chở như trân bảo quý trọng. Thần kinh bên dưới bị trêu chọc càng thêm ngẩng cao. Hắn biết. Nếu hắn lại không ăn sạch y thì hắn thật sự không phải là nam nhân.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, tay cởi bỏ đai ngọc bên hông Nam Phác Nguyệt, cởi bỏ tất cả y phục trên người cả hai. Hai thân thế nóng bỏng dây dưa bên nhau, một trên một dưới, giường màn đung đưa, cả phỏng ấm áp …

Sau một hồi, “chiến tranh” kịch liệt kéo dài cũng đánh xong. Gia Cát Dật ôm lấy y từ phía sau. Hai người nằm nghiêng trên giường, hơi thở còn chút gấp, cón chút mệt mỏi của dư vị mỹ diệu vừa rồi.



Thật lâu sau, Gia Cát Dật cắn lên khóe môi y từ phía sau, xấu xa nói: “Xem ngươi về sau còn dám cho ăn thứ kia không.”

Nam Phác Nguyệt ngứa trong lòng, trở mình, đối mặt với hắn. Tay không tự chủ mà vòng trên eo hắn, đối diện với ánh mắt thật sâu dưới mặt nạ như muốn nhìn thấu hắn. Xem hắn rốt cuộc là nhân vật nào, từng nghĩ hắn là trọng thần triều đình, cũng từng nghĩ hắn có khả năng là một tiểu tướng hạt mè không đáng kể.

Y giờ khắc này giao bản thân cho hắn. Như vậy, y cần phải biết hắn là ai. Bất kể tướng mạo hắn xấu hay đẹp. Thân phận đắt rẻ sang hèn. Nam Phác Nguyệt chắc chắn sẽ không chán ghét. Ít nhất, giờ khắc này y xác thật thích hắn, cho dù chính bản thân y không muốn thừa nhận.

“Nhìn gì vậy chứ?” Gia Cát Dật cọ mũi y, mười phần nghiền ngẫm.

Nam Phác Nguyệt không có phản ứng, vẫn như cũ không nhìn ra cảm xúc ánh mắt y đang nhìn hắn.

Gia Cát Dật không rõ nguyên do, ôm chặt lấy y, trán kề trán, nói những lời buồn nôn: “Đừng yêu ta. Ta sẽ khiến ngươi muốn ngừng mà không được.”

Khóe môi Nam Phác Nguyệt cong lên, ngay sau đó khí chất ung dung xoay người đè hắn dưới thân.

Loại tư thế này, Gia Cát Dật thực sự có chút không quen. Hắn cười hỏi: “Ngươi đây là muốn phản công sao?”

Đáp lại lời hắn chính là nụ cười ẩn huyền cơ, ngay sau đó là một nụ hôn nhẹ, rất nhẹ rất nhu khiến Gia Cát Dật hoảng hốt đến nửa khắc. Tâm lẫn tinh thần đều loạn, trong khoảng khắc thoáng qua rất hưởng thụ lần chủ động này của y. Gia Cát Dật nhắm mắt lại, tiếp nhận đôi môi đang khıêυ khí©h của y.

Ôn nhu hương chính là đòn trí mạng không thể nghi ngờ. Hết thảy sự việc đều diễn ra trong khoảng khắc. Nam Phác Nguyệt lặng yên đưa tay lên, trộm mở một con mắt, tìm đúng thời ra tay lột mặt nạ của hắn như một cơn gió.

Dường như ngay thời khắc bị tháo mặt nạ, Gia Cát Dật vẫn còn đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc tức khắc tỉnh ngộ liền xoay người lại. Thân thể đè trên chăn gấm, vùi đầu vào trong gối. Hắn vẫn còn kinh hồn chưa bình tĩnh, không biết y đã kịp nhận ra hắn hay chưa. Trái tim đập bỗng loạn nhịp, sợ hạnh phúc vừa chạm tới này cứ như vậy mà bị hủy diệt.

Nam Phác Nguyệt ngẩng đầu, trong tay vẫn đang nắm chiếc mặt nạ kia, cứng họng mà nhìn hắn. Y không nghĩ tới hắn lại phản ứng nhanh như vậy. Y đã ra tay rất nhanh thế mà hắn vẫn kịp trốn thoát. Y không cam lòng, cúi người đè hắn dưới thân, một tay chải vuốt mái tóc đen dài của hắn, một tay ôm lấy bả vai hắn, vừa dỗ vừa giận dỗi nói: “Có gì mà không dám nhìn người. Ngẩng đầu lên, cho ta nhìn xem nào.”