Châu Kiều sớm đã ngốc lăng. Nàng không biết nữ tử nào đang nằm dưới thân y, có lẽ chỉ là một nha hoàn mà thôi. Nhưng bất kể là người nào, chỉ dựa vào từng tiếng rên từ tính trầm thấp kia của y, nàng biết y bây giờ đang hết sức hưởng thụ. Mà thế giới của nàng giờ khắc này cũng sụp đổ theo.
Hiện giờ nàng hay nha hoàn cũng không nói chuyện. Nha hoàn không dám lên tiếng. Châu Kiều nhắm mắt lại thật sâu thở hắt một hơi. Cuối cùng nàng cũng không nghe nổi nữa, xoay người rời đi.
Nha hoàn nhíu mày, cũng cảm thấy khó chịu thay cho nàng. Mọi người trong phủ đều biết rõ trong lòng. Ai cũng biết hai người họ mặt ngoài vô cùng ân ái khiến người hâm mộ. Trên thực tế hai người lại không chung phòng. Tuy là biết, nhưng vì chủ tử Vương gia nghiêm túc lạnh lùng, cho nên mọi người đều giả ngu ngậm miệng không nói. Giờ khắc này nàng thấy Vương gia có tân hoan càng thêm tâm lạnh và đồng cảm cho Châu Kiều.
Hai thân ảnh tươi sáng đi xa dần. Tiếng thở dốc trong phòng cũng qua đi, tuyên bố kết thúc một đoạn cao trào.
Gia Cát Dật xấu xa ngậm chất màu trắng sữa trong miệng, bò đến trước mắt y, vén áo bào che mắt y lên, khẽ hé môi đưa đẩy thứ trong miệng, nhìn y đỏ mặt ngọc, tỏ vẻ như đang muốn nói: Ăn rất ngon.
Nam Phác Nguyệt vừa bực vừa xấu hổ nhìn hướng khác. Hơi thở y vẫn có chút hỗn loạn nói một câu: “Ngươi có ghê tởm hay không. Mau phun ra.”
Y vừa dứt lời, chỉ nghe ực một tiếng. Hắn đã một ngụm nuốt xuống.
Nam Phác Nguyệt hung hăng cho hắn cái nhìn khinh thường.
Gia Cát Dật không chọc y nữa. Hắn giải huyệt đạo cho y. Nam Phác Nguyệt cả người được thả lỏng, y chống hai tay lên giường ngồi dậy. Gia Cát Dật còn đang trên người y lại đè y xuống.
“Ngươi.”
Gia Cát Dật cắt ngang lời y, dáng vẻ đáng thương nói với y: “Có thể giúp ta được không?”
Nam Phác Nguyệt khinh bỉ quét mắt liếc hắn, sau từ chối nói: “Ngươi mơ cũng đừng mơ.”
Gia Cát Dật tiến thoái lưỡng nan, thân thể thật sự rất muốn y, cắn môi, dựa trên người y, ôm y nói: “Ngươi không đồng ý thì ta không đứng dậy.”
Hành động ấu trí, giọng điệu làm nũng khiến Nam Phác Nguyệt phát điên một trận trong lòng. Y thật sự không làm được, dù bị hắn thượng hay vuốt ve giúp hắn xuất ra. Y đều rất khó làm được.
Cứ như thế, cả hai người ai cũng không động. Ai cũng không nói chuyện. Thời gian cứ như vậy trôi qua đi.
Qua hết nửa ngày, Nam Phác Nguyệt xác thật hắn không có một tia muốn đứng dậy. Y bất đắc dĩ thở dài một hơi, tâm bình khí hòa nói: “Ngươi đứng lên. Ta thay thuốc giúp ngươi được không?”
Hắn làm nũng lắc lắc đầu trên vai y.
Nam Phác Nguyệt không nhịn được chửi thầm trong lòng: Gia hỏa này hành vi cử chỉ ấu trĩ như hài tử. Nói vậy phương diện kia cũng chẳng tốt đến đâu. Dù y đáp ứng hắn, phòng chừng hai cái cũng chưa xong chuyện.
Chính là … sao bản thân lại nghĩ đến mấy cái đó làm gì. Nam Phác Nguyệt chớp chớp mắt. Y quả thật đối với suy nghĩ của bản thân kinh ngạc đến không nói nên lời.
“Ta nói lại lần nữa. Đứng lên!” Nam Phác Nguyệt nói chuyện như đang ra lệnh với một hài tử không ngoan. Ngữ khí không chút gợn sóng, lại không giận tự uy.
Đến lúc này, Gia Cát Dật chầm chậm ngẩng đầu lên. Ánh mắt lập lòe nhìn y, thế mà lại nghe lời đứng lên một cách không thể ngờ.
Nam Phác Nguyệt thấy vậy, trong lòng đắc ý cùng hân hoan không nói thành lời. Người này từ trước đến nay đều không nghe lời y nói. Thế nà giờ khắc này, nam nhân ngày thường cố chấp cường đại lại nghe vào lời của mình. Cảm giác thành tựu thỏa mãn khó miêu tả tràn ngập trong lòng.
“Ngươi vui vẻ là được.” Gia Cát Dật mỉm cười, nằm qua một bên, nhắm mắt ngưng thần.
Nam Phác Nguyệt nhất thời ngẩn ngơ. Cảm xúc y che giấu trong lòng thế mà hắn nhìn thấu tất cả. Người này rốt cuộc có thể hiểu rõ y nhiều như thế nào. Nam Phác Nguyệt càng thêm hồ nghi trong lòng. Y ngồi dậy dựa trên mép giường, định lại thần rồi mới chậm rãi bình tĩnh nói: “Ta thay thuốc cho ngươi.”
Toàn bộ quá trình thay thuốc thực an tĩnh. Hai người vẫn duy trì trầm mặc. Đợi đến khi Nam Phác Nguyệt giúp hắn tháo băng gạc. Y vừa thay thuốc vừa nói: “May mà miệng vết thương không nhiễm trùng, bằng không thật sự phải kinh động đến thái y.”
Không ai đáp lại, cũng không biết qua bao lâu, Gia Cát Dật chậm rãi mở to mắt. Bụng hắn lúc này trống trơn, sớm đã kêu vang đói bụng. Hắn cả người nhức mỏi, nhàn nhạt nói: “Ta đói bụng.”
Hắn ngược lại thật ra không quanh co lòng vòng. Nam Phác Nguyệt cười một tiếng. Bất quá hắn rốt cuộc kêu đói bụng còn ngỡ thân hắn là kim cương bất hoại chứ. Y vừa quấn bằng gạc vừa tỏ vẻ không chút để ý đáp lại: “Ngươi muốn ăn gì? Ta phân phó hậu trù đi làm.”
“Cái gì cũng đều được. Tùy tiện dọn lên đi.”
“Ngươi ngược lại thế mà rất dễ nuôi.” Nam Phác Nguyệt thuận miệng nói một câu.
Gia Cát Dật nhìn y, phong lưu cười nói: “Ta dễ nuôi như vậy. Vậy không bằng chúng ta sống chung đi. Ngươi nguyện ý làm phu nhân của ta hay là …”
Lời hắn nói còn chưa dứt, Nam Phác Nguyệt ra sức thắt chặt nút. Gia Cát Dật ai hô một tiếng vội vàng nói: “Ta sai rồi. Ta sai rồi. Theo ý ngươi, đều theo ý ngươi.”
Không sai. Hai người bất luận ai làm phu quân, ai làm phu nhân. Gia Cát Dật đều theo ý y.
Y hung hắng liếc xéo hắn một cái. Nam Phác Nguyệt đứng dậy tìm kiện trường sam tơ lụa màu trắng sạch sẽ cho hắn. Đây là loại mặc trong nhà, mặt bên trong mền mại trơn bóng, còn mặt ngoài thêu những đóa hoa lan bạc.
Y liếc mắt nhìn hắn, thấy cười gần như ngả ngớn, ngoại trừ đôi môi tái nhợt bên ngoài. Quả thật, hắn một chút cũng không có dáng vẻ người bệnh. Nam Phác Nguyệt chậm rãi nhăn mày, không kiên nhẫn ném trường sam trên đầu hắn: “Tự mình mặc đi.”
Gia Cát Dật cười kéo y phục trên đầu xuống, lại nói: “Ta khát”
“Tự mình đi rót.”
“Nguyệt ~” Hắn đáng thương gọi y một tiếng, gian nan nâng cánh tay, ý tứ rất rõ ràng: Hắn không thuận tiện.
Sau ba giây đồng hồ, Nam Phác Nguyệt ảo não gãi tóc, ngay sau đó oán hận rót chén nước đem đến, đặt vào trong tay hắn. Đây là lần đầu tiên y hầu hạ người khác, có chút biệt nữu quay đầu đi nói: “Uống đi.”
Hắn dường như rất khát, cầm chén nước, nhìn cũng không nhìn ngửa đầu lên uống, sau liếʍ liếʍ môi, tựa hồ như hương vị không đúng, mở miệng nói: “Nước quả mọng ngọt.”
“Như thế nào? Ngươi không thích?” Nam Phác Nguyệt tò mò đánh giá hắn. Y nhớ rõ người nọ cũng không thích.
Gia Cát Dật khụ một tiếng, cười gượng hai tiếng nói: “Còn được đi.”
Ánh mắt y hồ nghi nhìn hắn, tạm thời buông bỏ nghi ngờ trong lòng, nhàn nhạt nói: “Không phải đói bụng sao. Ta đi gọi người làm chút đồ ăn đưa đến đây.”
Trái tim như bị mềm mại gãi qua. Gia Cát Dật tiến lên mà chụt một ngụm lên má trái y, trong lòng ấm áp nói: “Tiểu Nguyệt thật tốt.”
Nam Phác Nguyệt nhíu mày, đưa tay lau sạch nươc miếng của hắn. Trên mặt vẫn còn phiếm hương nước trái cây ngọt ngào, ngữ khí chán ghét nói: “Đi rửa mặt đi.”
Gia Cát Dật thoáng nhún vai, ngay sau đó đáp ứng nói: “Được!”
Nam Phác Nguyệt không đáp lại hắn, đi ra ngoài cửa gọi Bạch Dung đến. Y chỉ phân phó hậu trù làm vài món thanh đạm đưa đến đây. Sau đó y còn thì thầm với Bạch Dung điều gì không ai biết.
Nửa canh giờ qua đi, một gã sai vặt bưng một cái khay đến, trên khay có bốn năm món vẫn còn đang bốc khói. Chu đáo chính là cư nhiên còn có một chén cháo bắp, đặt tất cả chung với nhau, hương vị đều rất ngon, thoáng nhìn rất gần gũi và ngon miệng.