Chương 125: Ngươi Chính Là Mạng Sống Của Ta

Vào sáng sớm, xa xa có tiếng gà trống gáy xuyên qua màn sương sớm. Nam Phác Nguyệt từ từ mở mắt, trời bên ngoài đã sáng một mảnh.

Nam Phác Nguyệt thấy Gia Cát Dật vẫn còn đang chợp mắt ngủ. Y lặng lẽ ngồi dậy xuống giường.

Cửa sổ vừa mở, hương thơm đất chợt ào về phía y. Không khí sau cơn mưa phá lệ trong lành. Những giọt nước trong chảy dọc theo mái hiên. Nhìn xung quanh, từng khóm hoa mẫu đơn thanh lịch, sang trọng thi nhau khoe sắc. Y hứng thú dạt dào, tâm tình cũng rất tốt.

Y quay đầu, trong lúc lơ đãng thoáng đảo qua người trên giường. Y bỗng nảy một ý tưởng không phù hợp với tình tình của mình.

Khóe miệng y cong lên, bước vài bước ra cửa gọi một nha hoàn. Sau khi nghe y to nhỏ, nha hoàn đáp lời với vẻ mặt mờ mịt sau đó tức thì chạy đi.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nha hoàn kia nâng trong tay một hộp gấm màu đen đưa đến cho Nam Phác Nguyệt. Nam Phác Nguyệt mở ra, thoáng nhìn qua, không khỏi cười đến đôi mắt cong cong.

Nụ cười tươi kia quả thực mê người đến chết không đền mạng. Nha hoàn hãy còn thẹn thùng, hoa si nhìn y, ôm một bụng căng tràn sức xuân, tiếp tục đi làm việc.

Nam Phác Nguyệt thong thả bước vào phòng, nhìn gia hỏa kia cư nhiên còn đang ngủ, không khỏi thầm nghĩ một tiếng: Trời cũng giúp ta.

Cơ hội báo thù của y cuối cùng cũng đến. Khi xưa y đều bị người này khinh bạc khi dễ. Giờ phút này không trả lại cho hắn còn chờ đến khi nào.

Y nhẹ nhàng đi qua, mở hộp gấm, bên trong đủ loại son phấn kiểu dáng màu sắc rực rỡ. Y cười tà ác, thầm nghĩ: Lần này, ngươi coi như thảm rồi.

Y đồ một mạt bên phải, vẽ trên họa dưới. Một chiếc mặt nạ ngân bạch tức khắc biến thành dung nhan nữ tử vũ mị. Y không biết dùng những thứ này, chỉ bôi theo cảm giác. Y chơi đến hăng say, còn không quên biến tấu tóc trên trán hắn đơn giản uốn thành tấn của người phụ nữ.

Y sau khi làm xong hết thảy, đánh giá một phen. Y nhẹ giọng, thanh thanh giọng nói đùa giỡn nói: “Mỹ nhân! Bổn công tử thấy ngươi đẹp thì đẹp, chỉ là ngực bằng phẳng, mông không đủ rộng. Thật khó chiếm được lòng ta.” Y dứt lời, “phụt” một tiếng, không nhịn được quay đầu đi, thiếu chút nữa bật cười.

“Chơi vui không?”

Một thanh âm đột ngột vang lên vào lúc này.

Nụ cười tức khắc cứng đờ. Nam Phác Nguyệt nhanh chóng quay đầu nhìn hắn. Hắn một tay chống đầu, bộ dạng lười biếng nhìn y. Tư thế phong lưu phóng khoáng không thể nói hết, chẳng qua rất xứng với chiếc mặt nạ trang điểm nữ tử kia của hắn … Haha, thật sự quá buồn cười.



Tam quan Nam Phác Nguyệt rất nhanh lại bị hủy một lần nữa. Y thật sự không nỡ nhìn thẳng. Y quay đầu đi, cố nén cười bỏ đề tài này qua một bên hỏi: “Ngươi tỉnh rồi? Lát nữa ta sẽ thay thuốc cho ngươi.”

Ý cười Gia Cát Dật thật sâu. Hắn tỉnh từ lâu, chẳng qua thuận ý để y trêu đùa mà thôi, nhìn y cười vui vẻ. Hắn cảm thấy bản thân làm gì cũng đáng giá.

“Tiểu Nguyệt, mặt ngươi bị dơ rồi.”

Gia Cát Dật đúng lúc này nói chuyện khác.

Nam Phác Nguyệt hơi giật mình. Y bán tín bán nghi khom người muốn lấy gương bên trong hộp gấm. Đúng lúc này, một cánh tay ôm lấy y. Cả người y đè trên người Gia Cát Dật. Y hoảng hốt, giãy giụa muốn đứng lên, lại không cẩn thận đè lên miệng vết thương của hắn. Gia Cát Dật kêu lên một tiếng, cũng không buông ra nửa milimet.

Kẻ điên này! Nam Phác Nguyệt vừa kinh vừa giận, không lộn xộn nữa, nhịn không được mắng hắn một câu: “Ngươi không cần mạng nữa sao?”

Gia Cát Dật khôi phục vẻ mặt nghiêm túc đối diện với y.

Hắn sau khi nhếch miệng cười nhạt, nhìn y thật sâu. Thật lâu sau, hắn nhẹ hôn môi y như chuồn chuồn lướt nước.

Nam Phác Nguyệt tức khắc rớt nửa nhịp trong lòng. Khi y còn đang ngốc lăng, Gia Cát Dật khẽ mở cánh môi nói: “Ngươi chính là mạng sống của ta …”

Ngưới chính là mạng sống của ta …

Cái gì đó không chút kiêng nể đang len lỏi trong Nam Phác Nguyệt. Tim y nổ lớn nhảy loạn. Thâm tình của hắn, sự nghiêm túc của hắn, hết thảy hết thảy của hắn, vì sao, vì sao người này không phải là người kia.

Y hận bản thân thay lòng đổi dạ. Y hận bản thân càng ngày không khống chế được tim mình. Y e sợ bản thân trầm luân.

Y đang lúc trăm vị trong lòng, Gia Cát Dật xoay người, đè y dưới thân.

Y ngẩn cả người. Gia Cát Dật phủ lên cánh môi y, mềm mại nhẹ nhàng hôn y, tay hắn cũng không an phận sờ soạng xuống phía dưới, sờ tiểu tiểu Nguyệt mềm mại kia, càng thêm ôn nhu xoa bóp vuốt ve.



Tim bang bang loạn nhảy. Nam Phác Nguyệt rốt cuộc không chịu nổi loại công kích kỹ thuật cao này. Y né tránh miệng vết thương của hắn, đẩy hắn nói: “Đừng làm khó ta được không được?”

Y dứt lời. Gia Cát Dật tưc khắc dừng lại, có chút hoảng hốt. Hắn biết y muốn, lại không biết y vì sao lại nhẫn nhịn. Thời gian dài như vậy, nếu hai người không làm chút gì chỉ sợ nghẹn đến hư thân thể. Vì thế hắn đứng dậy điểm trụ huyệt đạo y.

“Ngươi làm gì?” Nam Phác Nguyệt kinh hoảng nhìn hắn, thân thể lại không thể nhúc nhích.

Gia Cát Dật xuống giường đóng chặt cửa sổ, sau đó quay trở về nói: “Ngươi sẽ thích.”

Hắn nói xong, vén vạt áo trường bào lên che lên phía trên, che khuất đôi mắt khủng hoảng của y. Cởϊ qυầи áo, kéo rèm trướng tung bay che đậy cảnh xuân trên giường.

Đôi mắt Nam Phác Nguyệt loạn chuyển động, dự cảm không tốt càng thêm mãnh liệt.

“Nguyệt ~” Gia Cát Dật không nhanh không chậm cởi tiết khố của y, tìm đúng mục tiêu mà ôn nhu vỗ về chơi đùa.

“Ngươi, tên gia hỏa này!” Nam Phác Nguyệt cắn chặt răng oán hận nói.

Gia Cát Dật tiếp tục động tác trong tay, gặm chu quả trên ngực y. Nam Phác Nguyệt rất nhanh liền phát ra một tiếng than nhẹ không thể ức chế. Loai cảm giác này mỹ diệu nói không lên lời đến cỡ nào. Y đành xấu hổ buồn bực nhắm mắt lại, vừa khát vọng vừa bất an tiếp thu âu yếm của hắn.

Hắn thấy y đã bị bản thân chinh phục. Gia Cát Dật trong lòng đại hỉ. Hắn nắm y nhiệt hỏa trương cứng, mở miệng hàm nhẹ nhàng nuốt vào …

Người dưới thân càng thêm mất khống chế kêu thành tiếng. Nam Phác Nguyệt không thể cử động, chỉ có thể đem kí©h thí©ɧ mãnh liệt cảm quan này phát ra trong miệng.

Trong phòng an tĩnh, trên giường xuân sắc vô biên, tiếng thở dốc hổn hển, tiếng rêи ɾỉ đè nén. Mỹ nhân không biết đều đã bị người ngoài cửa nghe thấy.

Bên ngoài song sa, bóng người một thân y phục thúy lục nhạt đứng lại trước cửa sổ vẫn luôn bất động. Trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin. Nha hoàn đi theo bên cạnh cũng dám ngẩng đầu lên dù một chút, nín thở ngưng thần, sợ Châu Kiều vội vàng chạy vào trong phòng.

Mới vừa đây thôi, Nam Phác Hữu Kỳ phát sốt, trải qua một đêm đắp khăn lạnh cùng tận tình chăm sóc, cuối cùng cũng hạ sốt. Châu Kiều vui mừng không xiết, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nàng vui mừng cùng nha hoàn đến báo tin tốt này cho Nam Phác Nguyệt. Nàng lại không ngờ hai người một trước một sau đi vào hành lang dài nơi Van Hoa Các, những thanh âm hà tư không ngừng truyền từ trong cửa sổ vào trong tai nàng. Nàng bị kinh hoàng mà dừng bước, nghe nam nhân của mình phát ra âm thanh da^ʍ mỹ loại này. Nó như một quả bom nổ tung nàng.

Tiểu nha hoàn đương nhiên biết đó là gì. Nàng lúc này cúi đầu thật sâu, lại lo lắng rất nhiều cho phu nhân nhà mình. Mà trên mặt nàng cũng nổi lên một mạt ửng đỏ từ lâu, dù sao nàng cũng chưa từng trải qua chuyện loại này. Mà Nam Phác Nguyệt xưa nay vẫn luôn là nam thần trong lòng tất cả các tỳ nữ, giờ khắc này nàng lại vô ý nghe được âm thanh y đang làm chuyện khuê phòng, không khỏi khiến nàng xuân tâm xao động không thôi.