Chương 124: Mưu Đồ Cùng **

Tả Linh Tú nửa cúi đầu, nhìn thấy cái bụng gồ ghề của gã ta. Nàng ta không nhịn được đưa mắt trộm liếc nhìn gã ta một cái. Nàng ta suýt chút nữa bị vẻ mập mạp xấu xí của gã ta hù chết. Nàng ta buồn nôn trong lòng, nhắm chặt mắt. Nàng ta không ngờ Tiêu Liêu lại bắt nàng ta đi hầu hạ một con heo. Nàng ta nghĩ đến lát nữa thôi phải cùng gã ta phiên vân phúc vũ không khỏi cảm thấy buồn nôn cùng sợ hãi.

Tiêu Liêu thấy gã ta vừa lòng, trong lòng lão ta cũng rất vui vẻ. Lão ta nghĩ đến chính sự quan trọng, đưa mắt ra hiệu, đưa tay nghênh nói: “Vương gia, nơi đây gió lạnh. Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Ngô Chi Sung hoàn hồn, nghiêng đầu nói với xa phu: “Ngươi theo gã sai vặt đi xuống tạm nghỉ. Không có mệnh lệnh của ta không được lại đây.”

“Vâng.”

Dứt lời, xa phu cung kính theo gã sai vặt lui xuống.

Ba người đi vào phòng, Ngô Chi Sung nào có tâm tư nói chuyện chính sự. Đôi mắt ti hí mang theo y xấu loạn quét trên người Tả Linh Tú đang ở bên trái. Mỗi lần ánh mắt gã ta dừng trên bộ ngực đầy đặn của nàng ta, đôi mắt gã ta đều nhìn thẳng.

Tả Linh Tú tuy trên mặt mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình nhưng trong lòng lại chán ghét đến cực điểm.

Tiêu Liêu đánh gãy hai người đang mắt mày lại, nắm chặt thời cơ nói: “Tam vương gia, lần này mời người đến đây. Ta nghĩ ngươi đại khái cũng đoán được phần nào rồi.”

Khi đi vào vấn đề chính, Ngô Chi Sung dời ánh mắt nhìn về phía lão ta, nhấp ngụm trà thản nhiên nói: “Ta đã xem mật hàm của ngươi. Còn không phải là tiểu tử Nam Phác Nguyệt kia sao. Ha ha, ngươi …” Gã nói xong ý vị thật sâu nhìn ông ta, phỏng đoán: “Ngươi muốn diệt trừ y?”

Đây là kẻ thù của gã ta, dù Tiêu Liêu không tìm gã ta thì gã ta cũng muốn gϊếŧ. Sau vụ ám sát thất bại lần trước, gã ta vẫn luôn chưa tìm được thời cơ tốt, lần này đã có người nguyện ý hợp tác, gã ta cớ sao lại không làm chứ.

Tiêu Liêu bưng chén trà, hít thật sâu không tỏ ý kiến.

Chính là, kế hoạch lần này cũng không hoàn toàn do lão ta chủ trương. Lão ta bất quá chỉ là mượn nước đẩy thuyền, diệt trừ một kẻ không cần thiết mà thôi. Người sau màn này lão ta không tiện lộ ra, đôi mắt hàm chứa lãnh quang nói: “Ta biết ngươi với y chất chứa oán hận. Chúng ta cùng hợp tác, cùng nhau bứng hang ổ y, ngươi xem được không?”

Ngô Chi Sung rũ mi, ý cười thật sâu. Đương nhiên tốt. Giao dịch đưa tới cửa như vậy có lý nào lại không làm. Gã ta căm hận chính là hai người kia. Một kẻ đã chết, còn kẻ này, nói gì gã ta cũng muốn tự tay tiễn y đi.



“Đươc! Bất quá, bổn vương có chút nghi vấn khó hiểu.”

“Ngài nói đi.”

Ngô Chi Sung nghi hoặc hỏi: “Ngươi với y có ân oán gì, đến nỗi mạo hiểm làm chuyện nguy hiểm mất chức bỏ mạng này?”

“Ha ha!” Tiêu Liêu cười, nếu việc không bảo đảm lão ta cũng không làm. Lão ta chỉ biết mưu kế lần này, lão ta nhất định sẽ không có việc gì. Tâm tư lão vừa chuyển, tùy tiện tìm một lý do nói: “Chỉ sợ ngài không biết. Ngày xưa khi đang thượng triều, y có thể nói vẫn luôn áp phía trên ta. Ta đã sớm không quen nhìn y. Y chỉ cần ở trên đời một ngày thì uy hϊếp đến địa vị của ta. Nhiều năm như vậy, ta đã nhẫn nhịn đủ rồi. Cho nên …” lão ta đưa mắt về phía gã ta, không nói hết lời.

Ngô Chi Sung cảm thấy vui vẻ trong lòng. Gã ta cũng đã nghĩ đến nguyên nhân này ở trong lòng. Xem ra lại đúng là như thế. Gã ta cũng không hỏi nhiều, sau khi cười vài tiếng vui sướиɠ, chậm rãi nói: “Được! Bổn vương thích loại người ngay thẳng thẳng thắn như ngươi.”

Tiêu Liêu vui vẻ với gã ta, trong lòng lại khinh bỉ kẻ này có thể nói là nhân vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Bất quá nói lại, cũng chỉ có kẻ đầu óc ngu dốt như gã ta mới đồng ý làm chuyện này với lão ta.

Vì vậy, toàn bộ quá trình âm mưu sau đó, cả hai nói chuyện khá suôn sẻ và vui vẻ.

Đến khi gần kết thúc, sau khi hai người đặt thành hiệp nghị, Tiêu Liêu lúc này này mới dẫn Tả Linh Tú qua.

“Ngẩng đầu lên.”

Tiêu Liêu thoáng nhìn Tả Linh Tú đang quỳ ở một bên, chậm rãi nói.

Tả Linh Tú căng thẳng trong lòng, xem ra không thể tránh khỏi rồi. Vì thế nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, cổ trắng tuyết tức thì lộ ra, da trắng như tuyết, mị nhãn như tơ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay được trang điểm càng khiến người thèm nhỏ dãi.

Vưu vật như vậy. Ngô Chi Sung liếc mắt một cái liền ngây người, nhìn đến xuất thần, tròng mắt muốn nhảy ra ngoài.

Tiêu Liêu thấy thế, lời nói cố ý tác hợp nói: “Vương gia cảm thấy nghĩa nữ này của ta như thế nào?”

Ngô Chi Sung nhiều năm giao tiếp trong quan trường, vừa nghe liền hiểu loại lời nói này của lão ta có ý gì. Gã ta vui vẻ trong lòng, xoa xoa lòng bàn tay đang ra mồ hôi, thiếu chút nữa đứng dậy ôm người đi rồi. Gã ta nín thở ngưng thần, nỗ lực duy trì điệu bộ trấn định nói: “Nữ tử này đẹp.”



Tiêu Liêu thấy hô hấp gã ta có chút dồn dập, biết gã ta không chịu nổi hỏa dục, cũng không cản gã ta ăn uống, cười vui vẻ nhẹ nhàng, nghiêng đầu nói với Tả Linh Tú: “Chưa nghe thấy lời Vương gia nói sao? Còn không đi qua hầu hạ.”

Ngô Chi Sung sớm đã hết chịu nổi, không đợi nàng ta đứng dậy. Gã ta đã vội vàng đi qua đỡ lấy nàng ta, vuốt tấm lưng bằng phẳng mền mại của nàng ta, cười ghê tởm nói: “Tiểu mỹ nhân, cẩn thận chút.”

Tả Linh Tú nhịn xuống cơn buồn nôn trong lòng, muốn cự còn nghênh quay đầu đi.

Tiêu Liêu thấy thế, không tiếp tục đứng một bên quấy rầy thế giới ngọt ngào của hai người. Vì thế lão ta nhân cơ hội nói: “Tạ hạ đột nhiên có chút buồn ngủ, tạm đi nghỉ trước. Vương gia cùng tiểu nữ thong thả nói chuyện.”

Ngô Chi Sung gấp không chời nổi phất phất tay. Đôi mắt gắt gao nhìn chăm chăm ngực mỹ nhân trong lòng.

Tiêu Liêu đối với gã ta càng khinh thường không thôi trong lòng. Lão ta thi lễ đứng dậy rời đi. Trước khi đóng cửa, ông ta còn không quên nhìn qua thật sâu, cảm giác thoả mãn đại công cáo thành thật sâu.

Ngô Chi Sung thấy người vừa đi, gã ta cũng không có bất luận che giấu gì. Gã ta bế nàng lên, thân hình nặng nề đè nàng ta trên giường. Bàn tay to lập tức phủ lên ngực nàng ta, ngại không đã nghiền, liền kéo y phục xuống, tùy ý xoa nắn đôi gò bồng của nàng ta. Sau đó lập tức lộ ra gương mặt da^ʍ tặc. Cười da^ʍ liên tục thở gấp thô nặng nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đúng là rất đẹp. Ta đã sớm không nhịn được.”

Gã ta vừa dứt lời, cởi bỏ y phục vướng bận trên người cả hai. Gã ta sau một hồi gặm loạn trước ngực nàng, mò chuẩn bụi hoa, động thân một cái liền đi vào, bỏ qua bước dạo đầu đáng nói.

Tả Linh Tú bị đau hô nhỏ một tiếng, nắm chặt một bên rèm trướng, cắn chặt răng, chỉ muốn nhanh kết thúc.

“Nói mau! Đã làm bao nhiêu lần với nghĩa phụ của ngươi? A! Ha ha!” Ngô Chi Sung kịch liệt vận động trên thân thể nàng ta, dùng ngôn ngữ hạ lưu vũ nhục nàng ta hỏi.

Một kẻ ghê tởm, thêm lời nói ghê tởm, Tả Linh Tú nghe vào trong tai, cảm thấy muôn vàn sỉ nhục. Nàng ta không ngừng thầm mắng trong lòng. Cũng may, nàng ta còn có chừng mực, nàng ta lúc này không có sự lựa chọn, chỉ có thể thuận theo. Vì thế, nàng ta chịu đựng đau đớn, kiều suyễn nói: “Vương, Vương gia thật xấu. Tiểu nữ không để ý ngài nữa.” nói xong tỏ vẻ thẹn thùng trốn vào trong khuỷu tay gã.

Nàng ta nhắm mắt lại, tưởng tượng kẻ đang trên người nàng ta là nam tử như ngọc kia. Đáng tiếc. Nàng ta liên tưởng như thế nào được. Kẻ này không dính dáng một chút nào với y. Nam Phác Nguyệt vô luận từ trong ra ngoài, đều là khối ngọc đẹp tốt nhất. Còn kẻ này so ra quả thật chính là cục đá ngu xuẩn.

Tả Linh Tú chịu đựng một đêm buồn nôn. Nàng ta thề. Nàng ta nhất định phải thay đồi tình trạng hiện tại, thoát khỏi tình cảnh này, không bao giờ muốn bị người thao túng nữa…..