Chương 122: Có Hình Bóng Của Hắn

Hai người họ một tháng ở chung sớm chiều. Hai người cùng ồn ào nhốn nháo, cùng nói nói cười cười, khi thì an tĩnh khi lại ồn ào. Tim Nam Phác Nguyệt cũng bằng thịt, sao có thể không có tình cảm được chứ.

Tiếng bước chân xa dần, trong nhà khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Nhưng mà, Nam Phác Nguyệt lại không vui như y nghĩ.

Thật lâu sau, y chậm rãi cúi đầu, cúi người nhặt thanh kiếm còn đang vương vết máu. Y nhăn mày nhìn, vết máu trên mũi kiếm dài tầm ngón tay, cơ hồ có thể nói đâm vào hai phần ba thân thể hắn. Cơn giận vô cớ dâng lên, y phất tay ném mạnh một cái. Thanh kiếm bỗng đâm phập vào cây cột bên cạnh.

Sau đó, y đứng yên tại chỗ, thật lâu sau vẫn không động. Bên ngoài trời vẫn đang đổ mưa phùn, thi thoảng vang đến tiếng ếch kêu. Tiếng kêu nghe thật bi ai.

Nam Phác Nguyệt lo lắng, loại thời điểm này, vào lúc này hắn có thể đi chỗ nào.

Y đưa mắt nhìn cửa sổ, trên giấy phản chiếu những ánh sáng mông lung. Y nhìn đến thất thần. Thời tiết tuy không ác liệt, nhưng đối với hắn mà nói, thực sự rất tệ.

Y nghĩ đến tất cả các thể loại của hắn, dù tốt dù xấu nhưng bản thân y thật sự chưa từng ghét hắn. Hơn nữa, y không thể không thừa nhận, mấy ngày qua khi ở bên hắn. Trên người hắn có quá nhiều hình bóng người kia. Hai người mỗi ngày ngủ chung, y lại không bài xích hắn, chính y cảm thấy bản thân đúng là điên rồi. Nhưng mà, không có biện pháp. Y dường như … thật sự có chút thích hắn mất rồi.

Lại nghĩ đến một tháng nay, hai người có thể nói như hình với bóng. Hắn cũng chưa từng có ý muốn làm tổn thương y. Có lẽ, y thật sự hiểu lầm hắn. Y do dự một lát, chung quy vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

Trời bên ngoài có chút lạnh. Mưa rơi tí tách tí tách khiến bóng đêm càng thêm hiu quạnh. Y đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn như vậy nửa ngày, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn. Y dường như bỗng nghĩ đến điều gì, rũ mi nhìn dưới mặt đất. Những vết máu loang lỗ điểm điểm hiện lên trong mắt, dọc theo hành lang dài liên tục mười mét, không còn nhìn thấy nữa.

Y thấp thỏm bất an trong lòng, cất bước chậm rãi đi tới, có chút chột dạ, dần dần ở trên hàng lang hiện ra một góc màu đen y phục của hắn, dưới ánh đèn vàng cung điện, ẩn ẩn có thể thấy được.

Là Gia Cát Dật.

Nam Phác Nguyệt do dự một lát, cuối cùng vẫn tiến về phía trước. Y đi đến đứng lặng yên bên người hắn, không nhìn ra bất luận biểu tình gì của hắn dưới chiếc mặt nạ ngân bạch kia. Cổ họng y có chút thắt lại.

Dưới chiếc mặt nạ bạc, đôi mắt hắn khép hờ vừa dựa vào một cây cột. Hô hấp hắn hơi run run, môi mỏng tái nhợt mím chặt. Mặc cho mưa bụi theo gió đánh trên người hắn.

Cho dù đang trong tình cảnh bị thương loại này, thế mà hắn vẫn không mất đi vẻ đẹp trai tuấn dật. Nam Phác Nguyết nhìn máu tay thấm ra ngoài từ tay đang che miêng vết thương kia, tim Nam Phác Nguyệt càng thêm thắt lại.

“Ngươi sao rồi?”



Y không nóng không lạnh hỏi. Đôi mắt có chút không tự nhiên nhìn nơi khác.

Xem ra y vẫn không bỏ xuống được mặt mũi. Nói đến điểm này, hắn không khó tưởng tượng y đã dùng hết bao nhiêu dũng khí.

Gia Cát Dật dưới lớp mặt nạ, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, một lúc sau, hắn mới chậm rãi nhếch hai khóe miệng nói: “Nguyệt là đang lo lắng cho ta sao? Yên tâm. Còn chưa chết được.”

“Ta chỉ không muốn làm một người lấy oán báo ơn. Người đã từng cứu ta. Nếu ta lần này hại chết ngươi, như vậy sẽ khiến lương tâm ta vĩnh viễn bất an, nhận mọi khiển trách. Y vừa nói vừa đỡ bờ vai hắn, sau ngữ khí nhàn nhạt nói: “Cùng ta vào phòng. Ta băng bó cho ngươi.”

Y vừa dứt lời. Một nụ cười yếu ớt không thể nhìn thấy dưới lớp mặt nạ.

Kỳ thật, Gia Cát Dật đang đánh cược. Hắn cược rằng y sẽ đi tìm hắn. Quả nhiên, y quả nhiên là người mặt lạnh tâm thiện. Nhiều năm như vậy, hắn còn có gì mà không hiểu y.

Hai người đi vào phòng, Gia Cát Dật thở một hơi, cả người vô lực dựa vào trên giường.

Nam Phác Nguyệt bật lửa đèn dầu, mang hòm thuốc tới, lại không biết xuống tay như thế nào ngay từ bước đầu tiên.

Gia Cát Dật nhìn ra y đang dè dặt, trên môi tái nhợt bỗng cười một tiếng. Hắn nâng cánh tay không bị thương lên, tự cởi ra cổ áo to rộng. Bạch sam bên trong bị nhiễm máu đỏ một mảnh. Hắn cũng không nhìn tiếp tục cởi xuống.

Ngay lúc này, một chiếc khăn tay màu trắng dính một nửa vết máu rơi ra. Gia Cát Dật cả kinh trong lòng. Hắn đương nhiên biết đó là cái gì, nhanh tay lẹ mắt vội vàng nhét lại vào trong y phục.

Thầm mắng một tiếng, hắn thế mà lại quên.

“Thứ gì? Mà phải khẩn trương như vậy.” ngữ khí Nam Phác Nguyệt khinh thường hỏi.

Gia Cát Dật bình tĩnh lại, trấn định trả lời: “Không có gì, chẳng qua chỉ là một mảnh sa tanh.”

Nam Phác Nguyệt nhướng mày, trong nháy mắt vửa rồi, y nhìn xác thật cố chút quen mắt, nhưng cũng không tò mò hỏi nhiều.



Y sau khi lấy lại tinh thần, nhìn cánh tay hắn săn chắc, nửa thân trên trần trụi. Nam Phác Nguyệt lúc này mới chú ý tới. Hắn là một người tập võ, thế mà làn da có thể coi như trắng nõn. Cơ bắp hắn nhìn qua thập phần rắn chắc, cũng không lực lưỡng dữ tợn như quân nhân, mà là có đường cong hoàn mỹ, lưu sướиɠ hơn nữa săn chắc không thừa không thiếu một phân. Hắn vừa có khí chất văn nhân nho nhã, lại có vẻ đẹp cường tráng của nam nhân. Điểm này lại khiến y liên tưởng đến người kia …

“Có suy nghĩ gì với ta sao?”

Gia Cát Dật dựa trên giường, nhìn ánh mắt y lưu luyến trên người mình, nhịn không được mà nói đùa vài câu.

Y lấy lại tinh thần, liếc xéo hắn. Ánh mắt kia như đang nói: Đã bị thương đến như vậy mà còn càn quấy.

Y bỏ qua suy nghĩ vô căn cứ này, giúp hắn băng bó vết thương. Vì thế ngữ điệu y không nóng không lạnh như cũ nói: “Đây là lần đầu tiên bổn vương làm loại chuyện này. Ngươi nên lấy mà làm vinh hạnh.”

Y nói xong thoáng nhìn miệng vết thương đỏ sậm kia, lấy lại bình tĩnh, lấy kim sang dược ra, bắt đầu chuyên tâm xử lý vết thương cho hắn.

Y xác thật đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, chân tay có chút vụng về, bất quá đông tác lại rất ôn nhu. Khoảng cách cơ thể gần như vậy, đầu ngón tay thon dài xẹt qua cánh tay săn chắc Gia Cát Dật, vài lần khơi mào lên nội tâm tà ác của hắn, thật khiến hắn không nhịn được mà muốn lao vào y. Nhưng mà, hắn còn muốn lưu cái mạng này để tiệp tục yêu y. Cho nên trong suốt quá trình băng bó, hắn tận lực nuốt xuống những suy nghĩ không yên phận đó.

Trong khoảng cách gần như vậy, tiếng yết hầu lăn lộn vang rõ ràng bên tai Nam Phác Nguyệt …

“Ngươi còn chưa dùng cơm sao?”

Nam Phác Nguyệt thấy hắn hay nuốt nước miếng như vậy, bất chợt thốt ra một câu quan tâm. Chẳng qua, ngay sau khi y hỏi xong lời này, động tác trong tay tức khắc ngưng lại, phảng phấp như hận vì hiểu quá muộn liền xấu hổ quay đầu đi. Y hận không thể tìm một cái động mà chui vào.

Gia Cát Dật không rên một tiếng, ánh mắt nhìn y chằm chằm.

Không khí có chút không đúng. Y dường như biết hắn đang nhìn mình chăm chú. Nam Phác Nguyệt có chút khẩn trương trong lòng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đợi đến khi sắp băng bó xong, Gia Cát Dật lấy lại tinh thần nhìn một vòng lại một vòng băng gạc kia. Vẻ mặt hắn nhịn không được mà hắc tuyến.

Quả nhiên, y quả nhiên là người kỳ tài.

Mà Nam Phác Nguyệt vốn dĩ chỉ thấy qua một lần khi người kia băng bó cho y ở Lạc Dương. Mà lần đó, y cũng không có tâm tình quan sát cẩn thận. Vì thế, y chỉ dựa vào ấn tượng mà giúp y làm loại chuyện này. Hơn nữa, đôi mắt sắc mị mị kia vẫn luôn chăm chú ngắm y. Cho nên bản thân y phân tâm. Vì phân tâm, y không màng đến động tác trong tay, bó thành chiếc bánh phồng phồng. Xác thật không thể trách y.