Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 121: Ngươi Đừng Ép Ta

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỳ thực đây chỉ là những lời y nói trong lúc tức giận. Y đây là cố y muộn chọc tức Lâm Khuynh Trần, lại không nghĩ hai người đều nghe thấy.

Lâm Khuynh Trần giật mình trong lòng. Ánh mắt hắn ta phát lạnh, dường như bị người hung hăng tát một cái. Lâm Khuynh Trần vụt đến vung quyền muốn đánh y một lần nữa.

Gia Cát Dật vẫn con bi thương bởi lời nói của Nam Phác Nguyệt. Thấy thế hắn vội lấy lại tinh thần bảo vệ y. Hắn vốn có thể ngăn nắm đấm Lâm Khuynh Trần. Nhưng hắn ở trong lòng vẫn còn bi thương, những chiếu thức phòng thủ đã bị hắn vứt lên chín tầng mây. Vì thế hắn ăn thay y một quyền ngay khóe mắt. Khóe mắt hắn lập tức sưng đỏ.

“Ngươi!”

Đáy lòng Lâm Khuynh Trần xót xa hối hận. Hắn ta oán hận thu hồi tay.

Gia Cát Dật chịu đựng đau đớn nơi khóe mắt, thả chậm ngữ khí nói với Lâm Khuynh Trần: “Ta không biết giữa các ngươi có thù oán gì. Nhưng ta biết võ công của ngươi cao hơn y. buông tha y đi.”

Đối với việc Gia Cát Dật xả thân tương trợ, Nam Phác Nguyệt không cảm kích ngược lại sát khí càng nặng. Y sớm nhìn ra hai người này là cùng một lũ. Ngữ điệu y lúc này lạnh lùng nói: “Giả nhân giả nghĩa.”

Gia Cát Dật ngẩn ra trong lòng.

Lâm Khuynh Trần đương nhiên biết Gia Cát Dật yêu y. Hắn ta nên đánh cũng đã đánh, không nên đánh cũng đã đánh. Hắn ta còn cái gì để mà nói nữa, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, nản lòng mà bỏ đi.

Lâm Khuynh Trần vừa đi. Gia Cát Dật thuận lợi trở thành nơi trút giận của y. Giờ khắc này, Nam Phác Nguyệt đứng phía sau hắn, trào phúng hừ lạnh một tiếng: “Còn muốn diễn cho ta xem sao?”

Gia Cát Dật bỗng xoay người, khẩn thiết giải thích: “Nguyệt! Ta không có! Ta …”

“Ở bên cạnh ta là vì làm mật thám cho hắn ta đi. Hừ! Thật buồn cười. Bổn vương đúng là bị mù. Sau này chúng ta xem như chưa từng quen.” Y đánh gãy lời hắn, ngữ điệu âm ngoan nói. Sau đó y nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, phất tay áo ra đi không cho hắn cơ hội giải thích.

Đau! Đau thương! Hắn đau đến không thể hít thở, nhưng hắn lại không có cách nào mở miệng để làm sáng tỏ cho bản thân.

Chính hắn là người đưa Lâm Khuynh Trần đến. Đây hết thảy đều do hắn tự làm tự chịu. Gia Cát Dật cười lạnh một tiếng, tiếp đó tay nắm chặt thành quyền đánh thật mạnh vào lan can bên cạnh liền xuất hiện những vết máu rõ ràng lại có chút dữ tợn …

Không được! Hắn muốn giải thích, ít nhất phải nối rõ bản thân không hề có ác ý.



………

Lâm Khuynh Trần vẫn luôn ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc hài tử từ chiều đến đêm. Không biết do tình phụ tử hay trời cao thương xót hài tử đáng yêu, Nam Phác Hữu Kỳ sốt cao đã giảm không ít. Điều này thật khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của mọi người buông xuống được một đoạn.

Sau khi Lâm Khuynh Trần rời đi thì trời cũng đã khuya. Nam Phác Nguyệt vẫn luôn khăng khăng muốn ở lại nơi đây, nhưng Châu Kiều lo lắng cho thân thể y. Nàng trái phải khuyên y nên trở về nghỉ ngơi. Nam Phác Nguyệt không thể nói được nàng, rốt cuộc cũng buông xuống cả người đầy mệt mỏi. Sau khi y cẩn thận dặn dò hạ nhân thì cũng rời đi.

Từng dãy phòng trong Vạn Hoa Các vắng lặng như chết. Tiếng mưa rơi mỏng manh. Những chiếc đèn dầu trong điện lặng lẽ cháy, thi thoảng bùng lên một tia lửa. Bên ngoài trời một mảnh đen nhánh. Thi thoảng tiếng ếch kêu sau mưa theo hơi sương truyền vào qua khung cửa sổ hé mở. Ánh trăng trong như nước trút xuống một góc khung cửa sổ. Thành Kinh Trì về đêm rất mát mẻ, gió nghiêng mưa phùn. Vạn vật an tường.

Gia Cát Dật vẫn luôn đứng trên thân cây. Sau khi hắn thấy đèn dầu trong phòng được tắt, nhảy xuống từ trên thân cây. Hắn liếc mắt một cái, phỏng đoán y lúc này mới lên giường, vì thế hắn thấp thỏm bất an mở cửa đi vào.

Đối với Gia Cát Dật mà nói, cánh cửa này như một vật trang trí. Dù vậy, Nam Phác Nguyệt mỗi đêm đều không nề hà mà khóa nó nhiều lần. Thật có chút đáng yêu.

Cả căn phòng rộng lớn yên tĩnh. Những ánh sáng yếu ớt như ẩn như hiện từ ngoài chiếu vào, khiến cả căn phòng khi sáng khi tối.

Gia Cát Dật thả chậm bước chân, nhẹ nhàng bước vào bên trong. Biểu tình hắn bỗng tối sầm lại, một thanh bội kiếm lạnh băng gắt gao để trước ngực hắn.

“Ra ngoài cho ta!”

Nam Phác Nguyệt lạnh lùng quát.

Xem ra y đã sớm phòng bị. Gia Cát Dật đạm đạm cười. Dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt hắn đảo qua y ở trước ngực, bĩnh tĩnh lại nói: “Sau này khi ngươi rút kiếm uy hϊếp người khác, nhớ phải y phục đàng hoàng trước, bằng không không có khí thế.”

“Ít nói nhảm! Lập tức ra ngoài cho ta!”

Gia Cát Dật mím môi, vẫn tiếp tục duy trì nụ cười không chút ác ý: “Tiểu Nguyệt! Chúng ta bình tâm lại nói chuyện không được sao?”

“Ngươi có đi ra ngoài không? Đừng tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi.” Nam Phác Nguyệt lạnh giọng cảnh cáo.

“Ngươi cũng chỉ có một câu này thôi sao?” Gia Cát Dật thở dài, không còn vẻ tươi cười. Hắn bước đến một bước, nhăn mi nói: “Ngươi sau khi nghe ta giải thích xong, lại chán ghét ta được không?”



Kiếm vẫn để trên vai hắn. Giờ khắc này, hắn chỉ cần tiền thêm một tấc, thanh kiếm liền có thể xuyên qua y phục đâm đến xương bả vai. Nam Phác Nguyệt chậm rãi nheo mắt: “Ngươi đừng ép ta!”

“Ngươi cũng đừng ép ta!”

Tiếng nói vừa dứt. Trạng thái giằng co giữa hai người liền lâm vào an tĩnh khẩn trương. Ai cũng không dám động. Ai cũng không dám lên tiếng.

Gia Cát Dật thấy y không đáp lại. Hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Ta sẽ không hại ngươi! Ngươi tin ta đi!”

Khi Nam Phác Nguyệt bỗng nắm chặt thanh kiếm trong tay. Y nghĩ đến đủ loại sự tình phát sinh trong ngày hôm nay, y thật sự không muốn nghe thêm lời nào của hắn nữa. Y tức giận quát lên: “Ta không muốn nghe! Cút cho ta!”

“Tiểu Nguyệt! Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi để bảo …”

“Cút !!” Câu nói tiếp theo của hắn còn chưa nói xong đã bị tiếng gầm như sư tử của Nam Phác Nguyệt chặn lại. Ngay khi âm tiếp theo còn chưa ra tiếng, một tia sáng đỏ như máu thoáng uốn lượn chảy ra từ bả vai hắn. Nam Phác Nguyệt phát lạnh trong lòng, đồng tử bỗng chốc mở to.

Hết thảy sự việc đều phát sinh trong nháy mắt. Khoảng khắc lợi kiếm đâm vào thân thể Gia Cát Dật kia, Nam Phác Nguyệt thậm chí thấy được hắn khẽ nhếch miệng. Dưới cơn đau mãnh liệt, hắn rất muốn rên lên một tiếng. Nhưng hắn chỉ kêu lên trong họng liền nhanh chóng thống khổ nuốt xuống.

Thời gian như ngưng đọng tại thời khắc này. Thật lâu sau, sắc mặt Gia Cát Dật tái nhợt tự giễu, chẳng lẽ bản thân hắn chọc cho y chán ghét phản cảm đến như vậy sao.

Nam Phác Nguyệt nhìn hắn thật sâu, y trước nay chưa từng nghĩ tới muốn thật sự làm tổn thương hắn. Y chợt buông chuôi kiếm, nhắm chặt mắt mà quay đầu đi. Tuy y hối hận cùng lo lắng không thôi trong lòng, những ngoài miệng vẫn nói những lời ương ngạnh lạnh lùng như cũ: “Đây là do ngươi bức ta!”

Lúc này, Gia Cát Dật một tay che miệng vết thương, một tay nắm lấy thanh kiếm đẫm máu. Hắn cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn, soạt một tiếng rút thanh kiếm ra. Một tiếng rên đau đớn phát ra từ cổ họng. Máu chảy ra như trút. Cơn đau quá lớn khiến đôi mắt hắn tối sầm lại, suýt chít nữa hôn mê bất tỉnh.

Nam Phác Nguyệt bỗng đưa mắt nhìn hắn. Y chỉ chút nữa thôi không kiềm được mà bước qua đỡ lấy hắn. Nhưng ngay thời khắc đó, bên tai y lại nghe rõ rõ ràng ràng giọng nói bình tĩnh, ngữ điệu không chút gợn sóng của hắn: “Thực xin lỗi! Đã làm dơ phòng của ngươi. Ta đây liền đi ra ngoài.”

Hắn nói xong, hít một hơi thật sâu, lấy tay gắt gao che bả vai đang chảy máu, xoay người đi ra ngoài cửa…..

Nam Phác Nguyết nhìn bóng dáng hắn cô đơn rời đi, bên tai vẫn còn vang vọng lời hắn nói. Trong tim Nam Phác Nguyệt sông cuộn biển ngầm không ngừng.

Chua! Ngọt! Cay! Đắng … đủ mọi tư vị trong lòng. Y có chút buồn đau, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói lên lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »