Châu Kiều kinh ngạc cùng chính lăng. Nhưng khi tâm tình phức tạp qua đi, trên mặt nàng liền hiện lên đầy vẻ khẩn trương cùng lo lắng.
Hắn ta vì sao đến đây? Chỉ hơn nửa năm không gặp, nàng không ngờ hắn ta một chút cũng không thay đổi. Hắn ta vẫn là hắn ta. Mà nàng đã gả làm thê tử người khác. Tâm tình nàng lúc này muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiêu. Nàng cũng biết nên nói gì với hắn ta. Nàng cũng không biết hắn ta đến chuyến này là ác mộng hay là …
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết. Nàng chung quy vẫn không nói điều gì, chỉ di dời ánh mắt. Nàng sợ … nàng sợ bản thân nàng nhìn thấy hắn ta. Nhưng nàng lại không nói được là sợ điều gì.
Lâm Khuynh Trần biết Châu Kiều vẫn chưa tha thứ cho bản thân. Hắn ta cũng không nói nhiều mà đi đến bên nôi. Hắn ta liếc nhìn hài từ mày hạp mắt liễm trong nôi, xác thật đã ngủ rồi. Dường như mỗi lần hắn ta đến, hài tử đều lớn hơn một chút. Hắn ta không nhịn được đưa tay thăm dò trán hài tử.
Châu Kiều lấy thân chắn hắn ta lại. Nàng hiển nhiên vẫn chưa đủ rõ mục đích hắn ta đến đây.
Tay Lâm Khuynh Trần dừng giữa không trung, sau đó ngượng ngùng thu trở về.
“Người kia đâu? Y chăm sóc hài tử như vậy sao?” Lâm Khuynh Trần hạ giọng chất vấn, bên trong giọng nói tràn ngập lệ khí. Hỏa khí của hắn ta lan truyền lên người Nam Phác Nguyệt mà không có lý do.
“Không liên quan đến việc của y.”
“Không liên quan đến y.”
Gia Cát Dật và Châu Kiều dường như đồng thanh nói.
Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau, sau đó quay đi với vẻ ngượng ngùng.
Lâm Khuynh Trần thấy hai người bao che cho y như vậy. Hắn ta không biết hận ý đối với y xuất phát từ ghen ghét hay từ việc chăm sóc thê nhi không chu toàn. Lâm Khuynh Trần hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.
Tâm Gia Cát Dật cảm giác thấy bất ổn. Hắn cũng theo Lâm Khuynh Trần đi ra ngoài. Dự cảm không tốt của hắn ngày càng mảnh liệt. Xem ra hắn đã mang đến phiền phức rồi.
Mà Lâm Khuynh Trần đã bất mãn với y từ lâu. Y ngày thường lạnh nhạt Châu Kiều khiến nàng thương tâm hắn ta không nói. Vì hắn ta biết hắn ta không có tư cách quản việc nhà người khác. Hắn ta nhịn. Nhưng hắn ta dù sao cũng là phụ thân của hài tử. Mà hiện tại hài tử sắp mất mạng, đã đến mấu chốt này rồi, hắn ta còn có gì để mà cố kỵ nữa chứ.
Nam Phác Nguyệt lo lắng bọn hạ nhân lười biếng, y tự tay đi sắc thuốc. Giờ phút này, y bưng chén thuốc nóng đi về hướng này.
Bạch y như tuyết, khí chất ung dung. Y không che dù, trên y phục loang lỗ vệt mưa. Thế nhưng phong tư dĩnh bạt bình thản ung dung không chút chất vật nào. Y phảng phất như một khối mỹ ngọc được nước súc rửa, càng thêm thanh thấu khiến người kinh ngạc cảm thán, khiến người không thể tìm ra dù chỉ một tia tỳ vết.
“Nam Phác Nguyệt?”
Lâm Khuynh Trần bước ra ngoài vài bước liền nhận ra y. Hắn ta lúc này mất đi lý trí, bước nhanh đến nắm lấy cổ áo y. Hắn ta lớn tiếng chất vấn: “Ngươi đối đãi thê nhi của ta như vậy sao?”
Nói xong, Lâm Khuynh Trần không chờ y trả lời liền đưa quyền đánh tới.
“Ngươi làm gì đấy?” Gia Cát Dật đang đi tìm Lâm Khuynh Trần, hắn thấy tình huống như vậy liền kinh hoảng lớn tiếng quát.
Mà Gia Cát Dật lúc này khẩn trương quan tâm Nam Phác Nguyệt bị đánh nhiều hơn, lại xem nhẹ ý tứ trong lời nói của Lâm Khuynh Trần.
Bất quá khi hắn dứt lời thì cũng đã muộn. Nam Phác Nguyệt đã ăn một quyền này của Lâm Khuynh Trần. Một quyền này đánh rất mạnh vào bên má trái y, thân hình y lảo đảo qua một bên, một lúc sau mới đứng vững. Dù như thế, Nam Phác Nguyệt vẫn cẩn thận che chở chén thuốc, bất quá dù cẩn thận, chén thuốc vẫn không tránh khỏi rơi vãi một ít ra ngoài.
Gia Cát Dật thấy một màn như vậy, tim hắn như bị người hung hăng treo lên. Hắn như mất đi lý trí, thở hổn hển đè Lâm Khuynh Trần lên cậy cột bên cành hành lang dài. Đôi mắt dưới mặt nạ bạc phiếm lên ánh sáng gϊếŧ người lạnh lẽo, nghiến chặt răng trầm giọng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, không được động thủ với y. Nếu trong lòng ngươi tức giận thì cứ tính với ta.”
“Cảnh cáo?” Khóe môi Lâm Khuynh Trần cong lên, cười đen tối. Đôi mắt như diều hâu nheo lại, trầm giọng nói: “Ngươi là lần đầu biết ta sao? Lâm Khuynh Trần ta khi nào sợ người cảnh cáo.”
Mà Nam Phác Nguyệt không thể hiểu được y vì sao ăn một quyền này. Y chẳng qua ra ngoài sắc thuốc, không lường trước khi trở về lại gặp loại sự tình này. Y đưa tay chạm vào má trái phát đau, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc sau, y ngầng đầu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn người đối diện, đợi đến khi nhận rõ diện mạo, sắc mặt y càng trở nên lạnh lẽo, tàn nhẫn nói: “Là ngươi! Ngươi còn dám đến.”
“Hừ! Là ta! Ngươi lại có thể làm gì được ta?” Lâm Khuynh Trần lại một lần nữa xáp đến gần y, dùng thái độ hùng hổ dọa người, lời nói châm chọc tức y.
Mục đích của hắn rõ ràng đã đạt được.
Sắc mặt Nam Phác Nguyệt âm trầm, trong hai mắt như ấp ủ gió lớn bạo lốc. Lực độ trên tay y không ngừng gia tăng, nắm chặt chén thuốc trong tay, l*иg ngực phập phồng phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt. Lửa càng đốt càng cháy lớn. Y quay ngược lại nhìn Gia Cát Dật ở phía sau, khẩu khí lạnh băng mà kiên quyết nói: “Gϊếŧ hắn!”
Đây là lần đầu tiên y sai Gia Cát Dật gϊếŧ người, mang theo tức giận thô bạo đầy trời.
Cả người Gia Cát Dật cứng đờ, không ngờ sự việc cư nhiên càng phức tạp khó giải quyết như vậy. Hắn mở miệng nói: “Ta nghĩ, trong đây chắc chắn có hiểu lầm, chúng ta …”
“Ta sai ngươi gϊếŧ hắn! Ngươi không nghe thấy sao?” Nam Phác Nguyết đánh gãy lời hắn, oán giận nói.
Gia Cát Dật hít một hơi. Sau đó, hắn chán nản thở dài.
Lâm Khuynh Trần thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, đánh chết hắn ta cũng không tin Gia Cát Dật sẽ động thủ với hắn ta. Bản thân hắn ta chính là ân nhân cứu mạng Gia Cát Dật. Hắn ta không tin Gia Cát Dật có thể làm ra việc lấy oán trả ơn như vậy.
Không sai. Gia Cát Dật sẽ không làm ra chuyện như vậy, không nói đến Lâm Khuynh Trần cứu hắn, chỉ giao tình nửa năm nay, hắn cũng xem Lâm Khuynh Trần như là bằng hữu. Trong lòng hắn phiền loạn, cau mày bất lực nhỏ giọng nói với Lâm Khuynh Trần: “Còn không mau đi đi.”
“Hài tử trước mắt còn chưa vượt qua nguy hiểm. Ta sẽ không đi.” Lâm Khuynh Trần kiên định nói.
“Ngươi!”
Lâm Khuynh Trần so tay thủ thế “Hư”, tiện đà không chút để ý nhìn chằm chằm Nam Phác Nguyệt: “Ngươi đừng quên. Ngươi còn nợ ta một điều kiện.”
Nam Phác Nguyệt nắm chặt nắm tay. Hàm răng nghiến chặt kêu cạch cạch, sắc mặt lạnh thấu từ lâu. Y thật hận không thể gϊếŧ hắn ta. Người này, tuyệt đối là kẻ thù của y. Y thề: y cùng nam nhân này thế bất lưỡng tập*.
*势不两立thế bất lưỡng tập: không đời trời chung, không cùng tồn tại.
Lâm Khuynh Trần không hề để ý tới y, công khai đi vào trong phòng.
Mà Gia Cát Dật vẫn luôn suy tư lời Lâm Khuynh Trần vừa nói. Lâm Khuynh Trần luôn nhắc đến hài tử. Hài tử kia … Hắn bỗng bước tời giữ lấy Lâm Khuynh Trần, mở miệng hỏi: “Hài tử kia là của ngươi?” Ngữ khí gần như khẳng định.
Lâm Khuynh Trần cứng họng, không tỏ ý kiến, gật đầu.
“Ngươi vì sao chưa từng nói với ta?” Thì ra bản thân hắn vẫn luôn không hay biết gì cả. Hắn còn luôn ngây ngốc cho rằng là cốt nhục Nam Phác Nguyệt.
Lâm Khuynh Trần không có lời nào có thể nói. Đây vốn là việc giữa ba người bọn họ. Bản thân hắn ta lại làm ra việc này đối với Châu Kiều. Hắn ta không đề cập đến chuyện đó. Nếu nói không dễ nghe, hắn ta xác thật chột dạ. Mà hắn ta đã có lỗi với nàng, làm sao hắn ta có thể tiết lộ chuyện này với người khác để hủy thanh danh nàng.
Lâm Khuynh Trần thời dài, “Ngươi coi như cái gì cũng chưa nghe được đi.” Lâm Khuynh Trần nhíu mày nói với hắn, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Một tiếng cười lạnh truyền đến. Nam Phác Nguyệt giận dữ nói: “Bổn vương thấy ngươi chính là chột dạ đi.” Ánh mắt y sâu kín nói: “Ta nói cho ngươi biết. Châu Kiều là thê tử của ta. Kỳ Nhi cũng là con của ta. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”