Chương 119: Tạm Biệt Thù Cũ

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, trong Thái Y viện, bốn năm thái y vội vàng rời đi. Một chiếc ô giấy dầu màu lục lam nhẹ đung đưa trong gió. Những bộ triều phục màu lục lam to lớn kéo dài trên phiến đá xanh. Trên những vũng nước đọng, những giọt nước nhỏ tinh tế bắn lên đầy đất theo những giẫm đạp giày Hạo Thanh.

Những bông sen còn sót lại trong hồ sau một đêm chịu đựng quăng quật, cuối cùng gục ngã rải rác trong cơn mưa đêm qua, chỉ còn sót lại những cành lá cuối cùng lan rộng làm xáo trộn hồ nước trong vắt.

Trong một viện tử Lăng An Vương phủ, một tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào nội thất, nàng cũng không màng vén mái tóc mai bị nước mưa làm ướt đang dính trên trán, thở hổn hển nói: “Vương gia, thái ….. thái y đến rồi!”

Nam Phác Nguyệt đang nôn nóng bước đi qua lại trong phòng cùng Châu Kiều khi vừa nghe thấy, sắc mặt tức thì hiện lên một tia thả lỏng.

Châu Kiều nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn về phía hài nhi đang nằm trong nôi. Nàng chỉ thấy gương mặt nho nhỏ to bằng lòng bàn tay, chiếc cằm tròn tròn, vì khó chịu mà há há miệng nhỏ, thoáng nhìn thập phần đáng thương. Nàng đau lòng đến không khỏi nhăn mi thật sâu.

Mà Nam Phác Hữu Kỳ bất quá mới hơn hai tháng tuổi. Hôm qua mưa sa gió giật, trời canh bốn hài tử òa khóc lớn. Nhũ mẫu bị tiếng khóc đánh thức vội vàng bế hài tử lên, nàng lại không ngờ thế mà khi vừa mới chạm vào cẩm đệm đang bao lấy hài tử đã cảm thấy nóng. Nàng kinh hãi phủ mu bàn tay lên trán hài tử. Nàng sợ hãi rút tay lại, nhanh gọi người đi báo Vương gia và Vương phi.

Nam Phác Nguyệt ngay sau khi nghe được tin hài từ phát sốt. Y không quá bận tậm đến y phục, sau khi xuống giường thuận tay cầm lấy trường bào chạy đến. Gia Cát Dật thấy y lo lắng thì tự đi gọi thái y đến trước.

Thái y lúc này khẩn trương xem bệnh cho hài tử. Môi Nam Phác Nguyệt mím chặt. Ánh mắt y khẩn trương chăm chú nhìn hài tử còn nằm trong tã lót, sợ hãi hài tử lỡ xảy ra chuyện.

Hài từ dù không phải y thân sinh, nhưng từ khi đứa nhỏ này chào đời, y xem hài tử như cốt nhục chính mình mà nuôi dưỡng. Đặc biệt khi ánh mắt y lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hài tử. Thân hình mũm mĩm kia, đôi mắt nhỏ hãy còn chưa mở kia, cái miệng nhỏ mềm mại phun phun từng đám bọt nho nhỏ đều chọc y vừa yêu vừa thương. Khi Nam Phác Nguyệt nhoẻn miệng cười, nét mặt đều hiện nét ôn nhu. Y không thể không thừa nhận, y yêu thích đứa nhỏ này.

Thái y rất nhanh chuẩn ra bệnh. Thái y xoay người, lông mày hơi nhếch, sắc mặt có chút ngưng trọng.

“Như thế nào?” Nam Phác Nguyệt khẩn trương hỏi.

Thái y thở dài, cung kính trả lời: “Xích phu nóng nhiều, mạch thịnh táo, thế tử chính là bị ôn bệnh.”



Nói thẳng ra chính là sốt cao.

Sắc mặt mọi người đều căng thẳng, đã đoán được trước từ lâu. Nam Phác Nguyệt cùng Châu Kiều nín thở ngưng thần chờ đợi.

Thái y ngừng một chút lại tiếp tục nói: “Bất quá, thể tử còn quá nhỏ nên không thể đưa ra kết luận ngay lúc này. Vi thần chỉ có thể đúng bệnh hốt thuốc, có qua hay không phải xem tạo hóa của thế tử.”

Ý ngoài lời chính là nguy hiểm sinh mệnh. Châu Kiều vừa nghe, khoang mũi nàng liền chua xót, nước mắt lập tức rơi lã chã, quỳ trên mặt đất ôm lấy hài tử rưng rức khóc đến cả người đẫm nước mắt.

Ai nhìn thấy cũng cảm thấy chua xót. Mẫu tử liền tầm, sao nàng có thể không đau chứ.

Trong lòng Nam Phác Nguyệt tự trách không thôi. Y đối hai mẹ con nàng sơ sẩy. Y nhất định phải chịu trách nhiệm. Bất chấp mọi thứ khác, y bước đến ôm hai mẹ con nàng vào lòng, duỗi tay vỗ lưng nàng trấn an. Y nhẹ giọng trấn an nàng: “Không có việc gì! Kỳ Nhi nhất định sẽ không xảy ra việc gì.”

Châu Kiều gật gật đầu. Nàng không biết là do ủy khuất phải chịu nửa năm qua hay do nỗi lo lắng cho hài tử, nàng ôm chặt y càng khóc càng thương tâm, thi thoảng lại truyền đến tiếng nấc nghẹn ngào.

Thái y của Thái Y viện sau khi kê đơn thuốc thì rời đi. Nha hoàn vội vàng đi sắc thuốc. Dù có trăm ngàn lần nói lời trấn an, nhưng trong không tựa hồ vẫn ngưng tụ hơi thở khẩn trương, không khỏi khiến nhân tâm phiền muộn.

Gia Cát Dật đứng ở một bên nhìn một màn trước mắt. Trong lòng hắn có đủ mọi tư vị, có chút động dung, nhưng thanh âm tim đang nhỏ máu càng nhiều hơn. Bọn họ là người một nhà. Hắn bỗng cảm thấy bản thân thừa thãi khi đưng nơi này, vì thế muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Mùa hè này thực sự quá buồn …

Hắn cầm một chiếc ô giấy dầu màu lục lam, chầm chậm bước đên bên hồ. Những tàn sen còn sót lại trong hồ lúc này cũng bơ vơ không nơi nương tựa giống như hắn. Âm thanh tiếng khóc tiếng ủi an trong nhà đã càng ngày càng xa, dần dần không còn nghe rõ.

Sắc trời u ám rất nhiều sau một đêm mưa to. Gió thổi mây bay. Toàn bộ bầu trời đen kịt bao trùm một màu xám xịt. Bên hành lang dài, vài chiếc lá xanh mướt không chịu nổi gió táp mưa sa mà rơi trên chiếc dù giấy dầu màu lục lam. Trời mưa như muốn mưa rả rích, che phủ lên dòng chữ Lan Chỉ tinh xảo được thợ thủ công viết lên.



Hắn buồn chán muốn chết, lại dường như nhớ tới điều gì. Hắn vứt bỏ chiếc dù trong tay, chân điểm lên mặt nước, vận dụng khinh công mà đi.

Gió nghiêng mưa phùn đưa đón giữa những rặng liều, mà sương mờ ảo bên ngoài mông lung tựa như tấm lụa mỏng khoác ngoài của nữ tử.

Khi hắn tìm được Lâm Khuynh Trần, hắn ta đang ở giữa những nữ tử thanh quan mua vui. Thời gian lúc này đã là giờ thân buổi chiều. Sau khi Lâm Khuynh Trần biết được hài tử sinh bệnh, cánh ta ôm nữ nhân của hắn chợt cứng đờ, tiếng tươi cười chợt im bặt. Thời gian như dừng lại, hắn ta đứng dậy bắt lấy vạt áo Gia Cát Dật mà hỏi đông hỏi tây. Hắn ta cũng không chờ Gia Cát Dật trả lời, mặt vàng như màu đất, vội vàng chạy đi.

Gia Cát Dật đứng tại chỗ, chinh lăng hồi lâu. Hắn vốn tưởng rằng Lâm Khuynh Trần sẽ lo lắng cho tình huống của Châu Kiều, lại không lường trước được phản ứng Lâm Khuynh Trần đối với hài tử lại lớn như vậy. Hắn sau khi mờ mịt cũng không nghĩ nhiều, mà cất bước đi theo.

Lúc này, hai người một đường vội vàng chạy đến. Lâm Khuynh Trần không màng hết thảy, khi đến viện tử của hài tử, hắn ta không nghĩ nhiều mà đi vào. Ngoài sổ gỗ mun, bụi chuối bị mưa xối ướt đẫm. Trong phòng ngủ, không gian vắng vẻ không tiếng động. Chim tước thi thoảng bay qua, kêu lên một tiếng rồi rất nhanh bay xa.

Gian phòng rất lớn, thoáng có chút trống trải khi hắn ta nhẹ bước đi vào. Một chiếc giường gỗ đàn hương quay hướng bắc, phía trên phủ tầng tầng lụa xanh mỏng thêu loan điểu kim sắc, bay lượn duyên dáng như làn khói theo từng cơn gió.

Hắn ta không nghe thấy tiếng khóc trẻ con như hắn ta đã tưởng tượng. Hài tử dường như ngủ say trong chiếc nôi sa tanh màu vàng ấm áp và mềm mại. Chiếc nôi được đặt an tĩnh ở mặt đông phòng ngủ. Hài tử cần yên tĩnh, cho nên trong phòng lúc này chỉ còn nhũ mẫu và Châu Kiều đang mặt ủ mày chau chờ đợi thì không còn hạ nhân khác.

Lâm Khuynh Trần dừng bước. Châu Kiều theo hướng bước chân hắn ta vọng lại nhìn qua, nhìn về phía hắn ta.

Trong khoảng cách không xa không gần, hai người đều không có hành động. Hai người cứ như thế chỉ nhìn nhau trong im lặng qua rèm châu rộng vài bước chân. Trong nhất thời, bốn phía phảng phất chỉ còn vang tiếng mưa rơi tích tách như một bức màn mơ hồ trải rộng khắp thiên địa.

Giữa Lâm Khuynh Trần và Châu Kiều dường như có một hố sâu ngăn cách giữa hai người. Lâm Khuynh Trần sau khi do dự thật lâu. Cuối cùng, hắn ta nhẹ giọng thăm hỏi một câu: “Gần đây có khỏe không?”

Trong lòng Châu Kiều bỗng mặc danh chua xót. Nàng khẽ buông lỏng khăn gấm đang nắm chặt trong tay. Chiếc khắn lặng yên trượt khỏi lòng bàn tay, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Hồng y như máu, dung mạo thanh lệ. Trong lòng Châu Kiều thoáng chút xúc động, như cảm giác đầu ngón tay bị trêu chọc khi được chạm vào huyền cầm đã lâu không được chạm. Vì sự xuất hiện của hắn ta lúc này, trong lòng nàng thế mà lại ít đi chút thù hận lại thêm chút cảm động. Thậm chí là một tia động tâm không phát hiện mà chính bản thân nàng không dám thừa nhận …