Dưới tình trạng chỉ cần hơi vô ý liền nguy hiểm đến toi mạng, Nam Phác Nguyệt căn bản không dám động đậy, cả người căng thẳng nhìn hắn: “Ngươi đừng xặng bậy.”
Hắn cười giảo hoạt, vén một sợi tóc đen của y đang tán loạn trên mái ngói, có dụng ý xấu nói: “Tiểu Nguyệt yên tâm, vi phu không lộn xộn, vi phu sẽ làm từng bước từng bước.”
Bàn tay to vuốt ve thân thể một đường đi xuống, mở quần áo, cách một lớp tiết khố gấm chạm đến tiểu tiểu Nguyệt, đúng như hắn tưởng tượng, nơi đó cũng giống mình trở nên cương cứng từ lâu, lúc này lại bị hắn mềm nhẹ ma sát, y không nhịn được mà rên ‘uhm” lên một tiếng, nơi đó lập tức thẳng tắp cúi chào, chỉ sợ đã trướng đau đến khó nhịn.
“Nguyệt ~ không cần nhịn nữa ~”
Thanh âm Gia Cát Dật có chút run rẩy cùng khàn khàn, cuối cùng bất chấp mọi thứ, hắn cúi người hôn phiến môi ấm mềm kia …
Nam Phác Nguyệt trợn to hai mắt, hô hấp mang theo chút dồn dập. Bóng đêm lúc này thực sự mờ mịt, y khát vọng loại âu yếm này, rồi lại không có lý do mà sợ hãi, tóm lại, y trong lòng thực hoảng loạn …
Gia Cát Dật sau một khắc răng môi lưu luyến, hắn khẽ nâng đầu lên, thanh âm có chút khàn khàn: “Nguyệt ~ chúng ta làm đi.”
Thanh âm lộ liễu như vậy, không khỏi khiến Nam Phác Nguyệt vừa xấu hổ vừa cảm thấy thất bại thảm hại. Y không thể không thừa nhận y đã hoàn toàn bị hắn khơi mào **, nhưng y không thể! Một giọng nói vang lên trong nội tâm y. Thân thể y chỉ người kia mới có thể chạm vào. Y không thể phản bội hắn, dù hắn đã mất rồi …
Không có cách nào khác, đây chính là sự kiên trì của y.
Giờ phút này, trong lòng y vừa có chút thống khổ, vừa có chút kiên nhẫn nhưng càng vì phản ứng bất đắc dĩ của bản thân mà tự trách nhiều hơn. Rốt cuộc khi y bị ép đến tuyệt lộ, đôi mắt y tức khắc đỏ lên tức giận nói: “Ngươi gϊếŧ ta đi!” Y gập hai đầu gối lại tận lực chống lại hắn, không cho hắn lộng thêm một tấc.
“Đây không giống như tính cách của ngươi.” Gia Cát Dật cười cười nhìn y. Hắn nhìn dáng vẻ xù lông của người dưới thân mình, lại càng thêm muốn thương tiếc y một phen. Hắn đè đầu gối y đang co lên xuống, bỏ tay y ra, đặt dưới thân, nhuyễn thanh tế ngữ dỗ y nói: “Ngoan ~ ta biết ngươi muốn, cùng ta làm đi.”
Dưới ánh trăng yên tĩnh, một đoàn cung nữ từ hành lang dài cách cung điện không xa từ từ đi qua. Ai cũng không nhận tra ở một nơi chớp mắt không thấy kia đang trình diễn đoạn mở đầu đông cung sống.
Bầu không khí căng thẳng dịu đi đôi chút, nhưng tư thế hai người lại hết sức ái muội.
Lý trí chiến thắng cảm xúc, Nam Phác Nguyệt quả quyết trả lời: “Không! Ta không muốn! Một chút cũng không muốn!”
“Ta sẽ nhẹ nhàng một chút, được không?”
Y liếc xéo hắn một cái, chỉ để lại cho hắn một bên mặt lạnh băng. Ý tứ Nam Phác Nguyệt rất rõ ràng, y không làm!
Y rõ ràng rất khó chịu, rõ ràng rất muốn được thư giải. Gia Cát Dật thật không hiểu y đang kiên trì cái gì, không nhịn được mà hỏi: “Ngươi sợ có lỗi với thê nhi?”
“Tùy ngươi nói như thế nào, tóm lại ta sẽ không làm loại chuyện này với ngươi.”
Tim Gia Cát Dật như bị trăm vuốt cào cấu, nhưng không muốn cưỡng bách y. Cảm giác thất bại như đánh úp lại, hắn bất đắc dĩ gục đầu xuống, sau đó trở mình, mắt nhìn lên trên, nằm một bên không nhúc nhích.
Nam Phác Nguyệt thấy hắn không hề làm khó mình, y cũng théo đó mà thờ dài một hơi nhẹ nhõm. Y lúc này thất hồn lạc phách nằm trên mái ngói, không quan tâm có bẩn hay không, nhìn lên bầu trời vô biên mà trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Không trung có chút tịch liêu, nhìn đâu cũng thấy mây mù giăng màn. Nếu mặt trời chưa xuống núi, nếu mặt trăng chưa lên cao, bầu trời lúc này hẳn sẽ là một màu trong xanh, mây trắng liên miên, nhắm mắt miên man, bên tai có thể ngay thấy tiếng gió hát nhẹ nhàng.
Sau khi đợi phía dưới dần dần tiêu xuống, Gia Cát Dật ngồi dậy, nhìn sắc trời, bình tĩnh nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Chúng ta về nhà thôi …
Một câu này khiến Nam Phác Nguyệt hoảng hốt. Một câu này lại ăn khớp với câu nói cuối cùng của người kia như thế, nhưng dường như chỉ là sự trùng hợp mà thôi …
Gia Cát Dật đương nhiên không nhớ rõ bản thân đã nói qua điều gì. Hắn thản nhiên đứng lên, đưa tay rất tự nhiên kéo y lên.
Hai người vì chuyện mới xảy kia mà có chút ngăn cách suốt dọc đường đi, nhưng cũng may sau khi ngủ một giấc liền quên mất.
Khi y trở lại phòng ngủ, trời đã rất khuya, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng treo trên bầu trời kia, càng thêm sạch sẽ thanh minh.
Chuyện vừa rồi kia, Gia Cát Dật chịu đựng khó chịu mà buông tha y. Y lúc này trong lòng có chút phức tạp. Y vốn vì hắn đưa mình đi đến nơi nguy hiểm mà mắng hắn một trận, nhưng khi quay trở lại phủ, y lại cái gì cũng không muốn nói, không có gì để nói.
Mấy ngày này, Gia Cát Dật vẫn luôn ngủ chung giường với y. Tuy nói Nam Phác Nguyệt đuổi không được hắn. Nhưng hai người mỗi ngưới đắp một chiếc chăn gấm, cũng coi như có ngăn cách.
Nam Phác Nguyệt nằm trên giường, y vẫn còn vương vấn sợ hãi dù không thể tránh khỏi. Nhưng thông qua việc vừa rồi, biết hắn sẽ không cưỡng bách chính mình, vì thế trong lòng dần dần thoải mái, dứt khoát không nghĩ đến những việc phiền lòng kia.
Đêm sâu trời khuya.
Gia Cát Dật lăn qua lộn lại không ngủ được, ôm chăn nhích gần vào bên trong, vươn tay ôm y từ phía sau hỏi: “Tiểu Nguyệt ~ ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?”
Nam Phác Nguyệt quay lưng về phía hắn, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nói.”
“Vì sao người và phu nhân không ngủ cùng nhau?”
Vừa dứt lời, Nam Phác Nguyệt chậm rãi mở mắt. Người này luôn hỏi những vấn đề khiến y khó trả lời, không thể nào giải thích. Y cũng không yếu thế hỏi ngược lại: “Vậy bổn vương hỏi ngươi, ngươi có một thị vệ như thế này sao?”
Không đề cập đến còn tốt, nhắc tới cái này Nam Phác Nguyệt liền đau đầu. Y với hắn mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ không nói, vừa rồi thiếu chút nữa y bị hắn ăn sạch sẽ. Y hoài nghi có phải ngày hôm đó bản thân bị trúng tà mới có thể đồng ý để hắn lưu lại bên người.
“Đừng đánh trống lảng, ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã.” Gia Cát Dật muốn thăm dò ẩn tình trong đó, mặc kệ y có nói thật hay không.
“Chú ý thân phận của ngươi! Có thị vệ nào như ngươi nói chuyện với chủ tử như vậy sao?” Nam Phác Nguyệt bỏ tay hắn đang ôm trên eo y ra, nắm thật chặt chăn, nhắm mắt lại khinh thường không để ý tới hắn.
Xem ra không hỏi ra được, Gia Cát Dật đành phải bình tĩnh lại, tự mình suy đoán.
…..
Gió hạ ấm áp, hoa thắm liễu xanh. Trên cái đuôi giữa mùa hạ mang theo trăm hoa tỏa hương, gió ấm bao phủ, nơi xa xa những chiếc lá lơ lửng che kín bầu trời, sen trong hồ tàn úa xác xơ.
Còn Gia Cát Dật thì sao? Cho đến nay, hắn ở Vương phủ làm thị vệ bên cạnh Nam Phác Nguyệt đã được một tháng. Đương nhiên, vị trí thị vệ này của hắn rất đặc thù. Hắn cùng ăn cùng uống với chủ tử thôi không nói, hắn mỗi ngày còn làm ấm giường. Mà việc làm ấm giường của hắn, mọi người ai cũng không biết, lần nào hắn cũng lén đi lúc đêm. Cứ như vậy, hắn chỉ còn thiếu sai bảo hạ nhân bưng trà rót nước, vị trí hắn có thể xem ngang hàng với Nam Phác Nguyệt.
Vào ngày này, Kinh Tri thành trời vẫn chưa đổ mưa đã được một tháng. Thời tiết âm trầm đến đáng sợ, không khí như bị một lớp bông dầy bao phủ, khiến mọi người khó thể nhẹ nhàng thoải mái hô hấp đến nỗi cảm thấy khó thở.
Khi hoàng hôn đang buông xuống, lão Long Vương dường như cuối cùng cũng tận lực phát tiết hắt xì. Một trận mưa to như trút nước, tiếng ầm ầm vang lên không dứt trên mảnh đất bình yên này, không giận tự uy, suốt đêm không ngừng rơi xuống, khi chậm khi nhanh, khi lớn khi nhỏ.