Chương 116: Thị Vệ Như Thế

Một văn cũng không cần: “Ngươi rất rảnh sao?” Nam Phác Nguyệt không biết hắn đang suy tính cái gì. Y bỗng dường như nhớ tới cái gì lại hỏi: “Bổn vương nhớ rõ ngươi trước kia từng nói bản thân là người làm quan. Ngươi thế nào lại nhàn nhã như vậy? Võ công ngươi không tồi, không phải là quan võ chứ? Còn có, tên của ngươi có thể nói cho ta biết không?”

Nam Phác Nguyệt hỏi một hơi nhiều như vậy, y cũng cảm thấy bản thân không bình thường. Bất quá, người này xác thật khiến y tò mò. Y đột nhiên thay đổi chủ ý, quyết định muốn thỏa thuận một phen với hắn.

Gia Cát Dật không đề cập đến những cái khác chỉ cười hỏi: “Ngươi xác định muốn nghe tên của ta sao? Không lo lắng ta sẽ tùy tiện nói ra một tên sao?”

Hừ!! Y biết ngay mà, khoát tay: “Bỏ đi. Bổn vương cũng khinh thường biết.”

Người này đúng là tự mâu thuẫn, y rõ ràng sinh ra hứng thú với mình, lại còn không dám thừa nhận. Gia Cát Dật buồn cười lắc đầu. Bất quá, cho dù y nói muốn biết, hắn đúng thật là sẽ không nói ra tên thật, trừ phi đầu hắn úng nước rồi.

Từ đó, Gia Cát Dật trở thành thị vệ bên cạnh y. Đối với Nam Phác Nguyệt mà nói, y không thiếu thị vệ, nhưng không duyên cớ đưa đến cửa một thị vệ không cần trả tiền công, không muốn thì uổng phí, dù sao là hắn tự nguyện. Hơn nữa, bản thân y sống một mình xác thực có chút đơn điệu nhạt nhẽo. Nếu y đã ném hắn cũng ném không được, vậy coi hắn như một gia hỏa giúp mình bài ưu giải buồn. Càng nghĩ càng cảm thấy có lợi.

Ngày này, màn trời xanh thẩm, thanh phong nhẹ thổi, bên trong vương phủ phồn hoa nở rộ. Ven Bích hồ hàng liễu rũ trên mặt đất, cành lá xanh biếc vươn ra tứ phía, tựa như nữ tử tân miêu mị đại. Bờ hồ điểm trang từng chùm từng chùm hoa hồng phấn. Trong hồ, đàn cá bơi lội nhẹ nhàng vẫy đuôi, ngoi đầu tò mò đánh giá hết thảy mọi thứ trên mặt nước.

Cầu đá cong cong, uốn lượn trải dài, dẫn đến một đình nhỏ giữa hồ, thác nước bên trên, đứng trong đó là hai thân ảnh trắng đen cao cao. Giờ khắc này, một người chấp bút, phong nhã chuyên tâm vẽ tranh. Một người đứng bên cạnh trong mắt đều là thâm tình mật ý.

Thân ảnh màu trắng túi áo nhẹ lướt, tay áo rộng khẽ mở, gió ấm thổi qua, thổi bay mái tóc dài đen như mực của y cùng góc áo trắng xanh đan xen. Nam tử diện mạo như họa, mũi cao thẳng, mắt hơi hơi nhếch, tư dung tuyệt sắc, thoáng nhìn cơ hồ khiến người nghĩ lầm là một nữ tử.

Lúc này, y một đôi mắt hẹp dài hết sức chăm chú nhìn ngắm đàn cá chơi đùa trong hồ, sau đó đề bút chấm mực, đến dáng vẻ đều lộ ra ba phần ưu nhã, ba phần cao quý, một phần lãnh diễm, còn có ba phần tình cảm ôm ấp thương cảm chân thực.

Thật lâu sau, cảnh hồ cuối cùng vẽ xong, Nam Phác Nguyệt treo trên lan can, đi xa vài bước ngắm nhìn. Chỉ thấy trong tranh, trời xanh làm nền, lá xanh hoa đỏ làm khung, nước hồ sóng gợn liễm diễm, thác nước đẹp đẽ, đàn cá thản nhiên tự đắc ẩn nấp trong đó, con thì tĩnh như mây trôi, con thì động như chú thỏ tinh anh gần như chân thật …

“Ngươi ngắm thấy sao?” ánh mắt Nam Phác Nguyệt không di chuyển, vẫn chăm chú nhìn cảnh sắc trong tranh, muốn hắn giúp tìm ra lỗi.

“Rất đẹp!”

Gia Cát Dật ở một bên nhìn như si như say, bỗng buông ra một câu.



Ánh mắt từ đầu đến cuối chưa dời sườn mặt hoàn mỹ kia của Nam Phác Nguyệt. Hắn răng rắc cắn một ngụm táo, tiếp tục tự mình say mê.

Quả là uổng công hỏi, một võ quan mà thôi, Nam Phác Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc sau cầm lòng không đậu lại cảm thán nói một câu: “Đẹp thì sao chứ? Cố nhân đẫ mất. Cảnh sắc có đẹp đến mấy cũng chỉ độc thưởng độc say!”

Mà Nam Phác Nguyệt chỉ cho rằng hắn đang bình luận phong cảnh trong tranh. Không nghĩ đến hắn nhìn chính y nói.

Đuôi lông mày hơi nhếch, Gia Cát Dật không khỏi bật cười ra tiếng.

Trên mặt hồ, gió mát thổi đến, có hơi nước mát lạnh sảng khoái, sóng xanh như trút.

Sau một lát quan sát, tổng cảm thấy không hài lòng, trong lúc y đề bút để hơi sửa đổi, vừa nhìn liền biết y là người tinh tế tỉ mỉ, không chút cẩu thả, đã tốt còn muốn tốt hơn.

Cuối cùng khi cảm thấy không còn vấn đề, y đề bút lên, thêm vào một câu:

Hồng diệp hận chọc xuân phong tơ liễu thanh,

Minh nguyệt hận nhiễm minh ve song sa tĩnh,

Lô địch hận chiếu nước chảy vòng sa đinh,

Nhất hận thêm cảnh còn người mất cảnh.

Cảnh này không phải bi cảnh, mà là trong cảnh ẩn tình, mượn cảnh trữ tình. Hận cũng được, oán cũng thế, nhưng không thể nghi ngờ thơ từ chứa đầy cõi lõng thương cảm.

Nam Phác Nguyệt lẩm bẩm ngưng tụng. Y như chìm trong hồi ức. Y nhớ đến muội muội, nhớ đến nam nhân từng nói yêu y kia.

Tóm lại cũng chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, bọn họ đều không còn nữa.

Chung quanh lúc này không một tiếng động, bỗng vang lên tiếng kêu của côn trùng không tên. Không khí dường như được bao phủ một lóp sương xám. Dường như ẩn nét ưu thương nhàn nhạt trong cảnh đẹp trong trẻo như thế.



Gia Cát Dật biết y đang tức cảnh sinh tình. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, lẳng lặng đứng một bên bồi y.

Màn đêm thật nhanh buông xuống. Y không thể không thừa nhận, mấy ngày này có Gia Cát Dật bên cạnh. Nam Phác Nguyệt tràn đầy sức sống hơn trước rất nhiều. Tuy y ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra chút hoài cảm. Nhưng sau tất cả, nét mặt y tươi tắn hơn trước nhiều.

Sau khi dùng cơm tối, hai người dạo bước đến hoa viên. Một vầng trăng sáng tỏ treo trên lơ lửng giữa bầu trời đêm. Ánh trăng trong trẻo như nước, nhẹ nhàng chiếu lên thân ảnh hai người, bao chùm lên lên ấm áp khó tả.

“Ta đột nhiên nghĩ tới một nơi, ngươi muốn đi không?”

Gia Cát Dật bỗng dừng bước chân, vẻ mặt vô hại cười nói với y.

Nhưng không hiểu sao lại cảm nhận nụ cười tươi tắn kia của hắn không có ý tốt, mà lại có chút xấu xa, có chút vô lại.

Khi Gia Cát Dật ở bên cạnh y, mặt hắn dường như vĩnh viễn che phủ một lớp khăn thần bí. Nếu tâm hắn so sánh với lớp mặt nạ này của hắn chỉ sợ càng thâm sâu hơn. Thêm vào đó chính là khuôn mặt luôn luôn mỉm cười bất biến của hắn. Ngay cả Nam Phác Nguyệt cũng thường không nhịn được mà hâm mộ vì sao hắn có thể luôn luôn vui vẻ như vậy. Phảng phất như hết thảy ưu phiền trên thế gian này chẳng liên quan gì đến hắn. Dường như phiền muộn, tức giận không bao giờ có thể được nhìn thấy trên khuôn mặt hắn.

Kỳ thực lại không như vậy, hẳn chỉ bộc lộ sự vui sướиɠ khi được ở bên cạnh người hắn yêu mà thôi.

“Ở đâu??”

“Đi rồi sẽ biết.” Gia Cát Dật sau khi nói xong, thấy y vẫn hồ nghi. Hắn không cho y thời gian suy xét, chỉ bỏ lại một câu: “Nắm chặt!!”

Hắn không đợi y phản ứng lại, ôm lấy eo y, tung người nhảy lên, hướng về phía ban công san sát phía đông nam mà đi.

Những cành liễu bay phất phơ dọc bên đường đi, minh nguyệt như ngọn đèn dầu chiếu sáng trên bầu trời đêm càng làm cho dáng người mảnh khảnh, cao ráo của hai người thêm nổi bật. Vạt áo tung bay theo từng cơn gió thổi qua, càng làm tăng thêm vẻ tuấn dật.

Nam Phác Nguyệt cứ như vậy bị hắn một tay ôm lấy. Tuy y trên mặt có chút không chịu được, nhưng thấy tốc độ hắn nhanh như vậy, cũng chỉ đành nắm chặt lấy hắn trước rồi nói sau.

Kinh Tri thành được phân chia nội thành và ngoại thành. Ngoại thành so với nội thành lớn gấp mười mấy lần. Đó là nơi bình dân thường lui đến, thương nhân hay tụ tập. Thương nghiệp thập phần phát đạt, lưu thông thuận lợi. Đủ loại quán rượu, tiền trang, hiệu cầm đồ, xe ngựa, khách điếm, tửu lâu chỗ nào cũng có. Một lầu các xanh đỏ đan xen bên bờ sông, ngày ngày hương bay tứ phương, huống chi bây giờ là ban đêm, thi thoảng ẩn ẩn tiếng nữ tử cười duyên truyền đến từ nơi xa.