Y trừng mắt liếc hắn một cái. Biết bản thân đấu không lại hắn, Nam Phác Nguyệt dứt khoát lấy tịnh chế động, lông mi thật dài rũ xuống, mệt mỏi khép lại hai mắt, chìm vào giấc ngủ.
Hô hấp y rất nhanh trở nên vững vàng đều đều, hiển nhiên là đã rất mệt.
Nhưng tinh thần Gia Cát Dật lại rất hăng hái. Kể từ đêm cuối cùng triền miên với y, hắn càng ngày càng không kiềm chế được cảm xúc, đặc biệt nhu cầu về thể xác. Đối với một nam nhân bình thường mà nói, không chỗ phát hỏa thực sự không tốt cho cơ thể và tinh thần. Đêm khuya yên ắng thế này, hắn thực sự rất muốn làm chút gì đó.
“Tiểu Nguyệt, ngươi không cảm thấy có chút nóng sao?”
Hắn nhỏ giọng hỏi thử.
Không ai đáp lời, thậm chí đến một động tĩnh cũng không có.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gần sát vào người y thêm một chút, dán bên tai y, môi mỏng gợi cảm khẽ cọ sát vành tai y, tiếp tục dụ dỗ: “Ngươi không cảm thấy vào ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, chúng ta hẳn nên làm chút gì đó để thể xác và tinh thần sung sướиɠ sao?”
Vào lúc này, ngọn gió đêm từ từ thổi đến mang theo hương hoa mẫu đơn. Hương thơm huân người, rèm trướng buông xuống, dải lụa xanh nhạt buông rũ hai bên. Ánh trăng thê lương. Nơi nơi một mảnh tĩnh mịch. Thanh âm gợi cảm truyền đến tai, như một kíp nổ, sinh sối quấy nhiễu tâm thần Nam Phác Nguyệt không yên.
Đương nhiên, loại không khí này đã sớm khơi lên khô nóng Gia Cát Dật.
Nghĩ như vậy, tay hắn không khống chế được mà chậm rãi sờ đến hạ thể y …
Khi sờ được nửa đường, Nam Phác Nguyệt đột nhiên đè lại đôi tay không ngoan của hắn, tức đến mắt nổ đom đóm cắn răng nói: “thật muốn ** hai đao!”
Gia Cát Dật cười ha ha. Ánh mắt tà mị, môi đỏ thắm, cười không chút trong sáng nói: “Không bằng đánh ta hai quyền đi.”
Phòng ấm áo thơm hương. Chăn gấm mềm mại. Mệt mỏi như dời non lấp biển ập đến, Nam Phác Nguyệt cuối cùng không chịu đựng nổi, kinh thường không thèm trả lời, trở mình, đợi đến khi hơi thở đều đều nhỏ nhỏ, đã rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Xem ra y thật sự mệt mỏi. Gia Cát Dật đành phải nhịn xuống dục hỏa, ôm y từ phía sau ngủ.
Kỳ thật Nam Phác Nguyệt sở dĩ không đuổi hắn, ngoại trừ bản thân mệt mỏi, mà còn khoảng khắc hai người thì thầm với nhau vừa rồi, y xác thật đã thoáng nhận hắn là Gia Cát Dật. Bất cần đời giống nhau. ** không kiềm chế được giống nhau. Lâu ngày không tiếp xúc, hơi thở ôn nhuận, rất giống rất giống … Nhưng có giống thì như thế nào. Trong lòng vẫn hiểu rõ, Gia Cát Dật đã chết từ lâu, đã chết bên trong cơn hỏa hoạn to lớn kia. Người này không phải là hắn. Bản thân cũng nên mượn lần này mà ngẫm lại thật kỹ.
Trong đêm, từng trận gió nhẹ thi thoảng nương theo cửa sổ thổi vào phòng. Màn lùa trắng lớn ** theo gió nhẹ nhảy múa, hàng chục tấm rèm lụa đung đưa qua lại giữa hai người, rèm lụa lướt qua mái tóc, qua thân thể. Xuyên qua màn lụa trong suốt, một khuôn mặt bạc, một dung mạo như ngọc đều trở nên có vài phần mông lung.
Một đêm này, an bình hiếm có. Một đêm này, lại một đêm vô mộng.
Ngoài cửa sổ, mẫu đơn một mảnh đỏ bừng. Cơn gió sớm mai nhẹ thổi, mang theo hương hoa tràn vào phòng, như chìm đắm trong cõi mộng ngắn ngủi.
Gia Cát Dật chậm rãi mở mắt. Trong phòng một mảnh yên tĩnh không một tiếng động. Mặt trời mọc lên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu vào phòng loang lổ những ánh quang.
Bổng cảm thấy không đúng, hắn khẽ nhấc chăn nhìn xuống. Chỉ thấy vạt áo Nam Phác Nguyệt mở rộng. Lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết. Mà hai chân hắn gắt gao quấn quanh y. Dưới tình huống da thịt thân cận, không khí cũng dần dẫn trở nên vi diệu.
Nam Phác Nguyệt bị động tác của hắn đánh thức, cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
Đợi đến khi hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Gia Cát Dật như ngọc thạch đen ngập nước gắt gao khóa trụ ánh mắt Nam Phác Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng tiến gần. Nam Phác Nguyệt cả kinh, tức khắc giãy giụa muốn tránh đi, duỗi tay đẩy hắn. Nhưng bụng nhỏ nhất thời cừng đờ, dường như bị thứ gì đó chống lên.
Sắc mặt hai người tức khắc huyết hồng. Một người xuất phát từ khô nóng ở nơi nào đó. Một người xuất phát từ ngại ngùng cùng giận dữ vì xấu hổ.
Phảng phất như muốn phá giấc mộng của ai. Lúc này truyền đến tiếng chim hót thanh thúy. Nam Phác Nguyệt vội vàng ngồi dậy, thối lui đến bên giường, sông cuộn biển gầm trong lòng. Cơ hồ cùng thời khắc đó, y cảm nhận được bản thân ** da thịt trong không khí, vì thế hoảng loạn khép lại áo trong tuyết trắng. Trong lòng hồi tưởng lại đêm qua rõ ràng mặc nguyên quần áo ngủ, như thế nào vừa tỉnh dậy đã thành như vậy.
Yên lặng đến xấu hổ dường như từ trong bóng tối vô biên bị cắn nuốt mà đến.
Nam Phác Nguyệt muốn lên tiếng đánh vỡ sự xấu hổ khó nói này. Vì thế trong thanh âm mang theo tia tức giận chất vấn: “Nói!! Ngươi hôm qua có phải đã làm gì ta rồi không?”
Lời này vừa nói ra, Nam Phác Nguyệt tức khắc muốn đào một cái lỗ chui xuống. Đây chính là lời nữ tử sau khi bị người hủy hoại trong sạch mới có thể nói ra. Y có chút quẫn bách. Dường như đang tự đào mộ cho mình, lại dường như càng bôi càng đen.
Gia Cát Dật bật cười, sau đó nghểnh cổ hừ lạnh một tiếng: “Ta ngược lại nếu thật sự muốn làm. Nhưng đáng tiếc người nào đó ngủ như heo!”
“Ngươi!!” lời Nam Phác Nguyệt muốn nói nghẹn trong miệng, không có gì để phản bác. Vì vậy, y nhẹ nhướng mắt, bộ dạng tựa hồ muốn nói: Ngươi bớt giả vờ hồ đồ đi.
Gia Cát Dật xoay người một cái ngồi dậy, thình lình ôm eo y. Y cứng đờ cả người. Gia Cát Dật nửa giận nửa đùa nói: “Hay chúng ta thật sự làm chút gì đó đi!”
Lập tức bẻ vòng tay bên eo mình, Nam Phác Nguyệt xoay người nhìn hắn, như thật như giả cười nói: “Tháo mặt nạ xuống. Để bổn vương nhìn xem, nếu mà nhìn không tệ, có lẽ ta sẽ thử suy xét!”
Y cố y làm khó hắn. Thầm nghĩ người này nhất định xấu xí không dám lấy mặt thật ra gặp người. Hơn nữa, cho dù hắn thật sự tháo mặt nạ xuống, bất luận diện mạo có đẹp đến bao nhiêu, y cũng nói hắn chướng mắt mình.
Gia Cát Dật không ngờ y lại ra tay như vậy. Sau khi cười tươi sáng, hắn thở dài nói: “Ai~ xem ra ta chú định không làm được cái gì rồi.”
Thấy hắn không còn chiêu đối phó, Nam Phác Nguyệt rột cuộc có một tia cảm giác thắng lợi, cho hắn ánh mắt “ngươi biết thì tốt”. Đột nhiên phát hiện, cuộc sống đối đầu với hắn cũng không tồi, ít nhất sống không hề buồn tẻ nhàm chán.
“Bất quá …” Gia Cát Dật còn có chuyện muốn nói: “Ngươi nợ ta một mạng, ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc.”
Nam Phác Nguyệt nhướng mày, không ngại nghe một chút hắn có thể đưa ra điều kiện gì, nếu là “lấy thân báo đáp” kia, y rất có thế đem mạng mình trả lại cho hắn, mọi chuyện coi như xong.
Y không hoảng loạn mặc quần áo, trong miệng nói: “Nói thử xem.”
Mà lời Gia Cát Dật nói quả thực nằm ngoài dự tính của y. Hắn nói: “Ta muốn làm thị vệ bên cạnh ngươi.” Tiếp đó còn không quên nhấn mạnh nói: “Nghe kỹ, là bên cạnh ngươi.”
Làm thị vệ bên cạnh y, y không có nghe nhầm chứ. Rõ ràng là bản thân y nợ hắn ân tình, người này như thế nào lại muốn hầu hạ y. Có vấn đề. Có vấn đề rất lớn. Suy nghĩ nhanh chóng, trào phúng cười lạnh nói: “Tiền công mỗi tháng có phải muốn lấy mất một nửa vương phủ chứ?”
Gia Cát Dật đỡ trán, sau đó ngón tay trắng nõn chỉ ngay trên ngực mình, kẻ sĩ có thể gϊếŧ không thể nhục, hắn ngồi dậy nói: “Một văn cũng không cần.”