Chương 114: Có Mặt Ở Khắp Nơi

Gia Cát Dật vui cười giơ tay lướt qua mặt y. Y chán ghét một tay đẩy ra. Gia Cát Dật một chút cũng không giận. Ngược lại, hắn tiếp tục duy trì gương mặt tươi cười nói: “Đừng cho là ta không biết. Ngươi đây kỳ thật là lạt, mềm, buộc, chặt.”

Hắn còn cố ý gằn mạnh mấy chữ ‘Lạc mềm buộc chặt’

Cái gì …

“Ai lạt mềm buộc chặt với ngươi. Ta thấy ngươi điên rồi.” Nam Phác Nguyệt giận dữ mắng.

“Ta quyết định rồi.” Gia Cát Dật bỗng nói ra một câu.

Nam Phác Nguyệt không biết hắn lại muốn giở trò gì.

“Ta quyết định không đi.” Hắn khoanh tay lên thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, người nào đó suýt té ngã.

Bằng trực giác, Nam Phác Nguyệt tuyệt đối tin tưởng người này không phải đang nói đùa với y.

Tay y nắm chặt, có thể nghe thấy âm thanh răng rắc. Biết bản thân không làm gì được hắn, vì thế nhìn thẳng hắn nói: “Được. Vậy người tự chơi một mình đi.”

Dứt lời, Nam Phác Nguyệt cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi, để lại cho hắn thân ảnh màu trắng nhạt.

Mà Gia Cát Dật thì sao chứ. Hắn hạ quyết tâm không đi. Kết quả là …

Lúc trời chạng vạng, gió lạnh phất phơ, trong thiện phòng, tất cả các món ăn được bày lên thực án từng món từng món một. Nam Phác Nguyệt cùng Châu Kiều ngồi đối diện hai bên đang dùng cơm chiều. Lúc này …

“Oa ~ thơm quá. Có thể cùng dùng không?”

Hai người đồng thời ngẩn ra. Nam Phác Nguyệt cầm đũa bạc tức khắc cứng đờ giữa không trung. Nếu có thể, y dám ném thẳng hắn ra bên ngoài không.

Gia Cát Dật lúc này cười một tràng thoải mái hào phóng từ bên ngoài đi vào.

Mặt nạ màu bạc. Khí khái hiệp nghĩa. Đây không phải là ân công hai ngày trước kia sao. Châu Kiều mờ mịt nhìn về phía Nam Phác Nguyệt.

Nam Phác Nguyệt mím chặt môi, mắng trong lòng. Bọn thị vệ chết hết cả rồi sao.

Bọn thị vệ đương nhiên không chết. Chỉ là Gia Cát Dật thủ đoạn cao minh. Vô luận ra sức dùng khinh công, hay đυ.c nước béo cò mà tiến vào. Hắn đều không cần phải bàn.

Lúc này, Châu Kiều đang ở bên cạnh. Người đến là ân nhân cứu mạng của y. Y đương nhiên không thể trước mặt đuổi người. Đành phải nỗ lực bình tâm lại, cười khô khốc hai tiếng nói: “Là huynh đài. Mau mau mời ngồi.”

Tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, lập tức rất có nhãn lực mà ôm đến thêm một nệm ngồi, đặt xuống cho hắn.



Mà Nam Phác Nguyệt giờ phút đối với hướng nệm ngồi bên kia mà thề: Hắn tuyệt đối che giấu lương tâm mà nói.

Kế tiếp, ba người cùng nhau dùng một bữa tối rất kỳ quái. Toàn bộ quá trình, Gia Cát Dật vẫn luôn cùng Nam Phác Nguyệt nói chuyện tán gẫu. Nam Phác Nguyệt mỗi lần đều tùy ý trả lời lấy lệ, trong lúc đó ném cho hắn bao nhiêu ánh mắt như dao.

Khi hắn nhắc bốn chữ ‘lấy thân báo đáp’, Nam Phác Nguyệt nhịn không được che miệng ho khan vài tiếng. Giương mắt ý bảo hắn một vừa hai phải thôi.

Được thôi. Hắn chẳng qua chỉ muốn dọa y một chút mà thôi.

Cảm thấy hắn quá đáng, đương nhiên chuyện này chỉ có Nam Phác Nguyệt. Châu Kiều cảm thấy bản thân ngồi bên cạnh rất xấu hổ dư thừa. Vì thế nàng vội vàng dùng cơm tối, liền cáo từ hai người về phòng.

Châu Kiều chân trước vừa bước ra khỏi cửa, Nam Phác Nguyệt liền đặt đũa trên tay xuống, lộ ra bản chất gương mặt thật sự mà nhìn hắn. Ánh mắt lãnh đạm nói: “Huynh đài dùng thong thả. Bổn vương còn có việc không thể phụng bồi.”

Dứt lời liền đứng dậy rời đi, cơ hồ cùng một lúc, Gia Cát Dật cũng đứng lên theo sau.

Hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách trái phải một mét. Nam Phác Nguyệt bước chân không ngừng, biết rõ hắn vẫn đi theo phía sau, nhưng vẫn giận dỗi mà không muốn dừng lại.

Thẳng cho tới khi đi đến bên hồ, hắn cũng theo tới bên hồ.

Lúc này, Nam Phác Nguyệt rốt cuộc dừng bước. Nhìn mặt hồ sáng rực dưới ánh hoàng hôn, y quay đầu nói: “Nếu bổn vương nhảy xuống hồ. Ngươi cũng sẽ nhảy xuống theo sao?”

Hắn gật đầu như giã tỏi. Sau đó, tươi cười xán lạn như cũ khẽ mở môi răng nói: “Lấy thân báo đáp.”

Nam Phác Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến hắn. Người này có bao nhiêu nhàm chán, có bao nhiêu ấu trĩ. Y tin rằng chỉ chốc lát nữa thôi, miếng cao da chó này sẽ biết bản thân y có bao nhiêu không thú vị mà tự động rời đi.

Nhưng hiển nhiên, y đã xem nhẹ hắn.

Trên hành lang dài ở Vạn Hoa Các.

Nam Phác Nguyệt bị hắn bám theo trong thời gian thật dài bỗng dừng bước chân, cũng không quay đầu lại. Thanh âm lạnh bang bang ném xuống một câu: “Ta muốn đi nhà xí.”

Y không tin hắn đây cũng muốn đi theo. Trừ phi chính y thật sự gặp biếи ŧɦái.

“Lấy thân báo đáp.”

Nửa ngày nay, hắn chỉ biết nói một câu này. Ngôn ngữ ngược lai rất thoải mái, chỉ sợ đều đã thuộc lòng rồi.

…..

“Hừ!”

Nam Phác Nguyệt không để ý tới hắn, lập tức đi hậu viện.

Sau khi Gia Cát Dật cũng theo tới hậu viện, y lại ảo não mà đi hướng ngược lại về phòng ngủ.



Đến cửa phòng ngủ, y đột nhiên xoay người. Gia Cát Dật cười xấu xa dừng lại ở phía sau cách y một mét.

Đại não trăm tư ngàn chuyển, ánh mắt Nam Phác Nguyệt dao động. Sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, chỉ tùy thời đợi thời cơ cho hắn trở tay không kịp.

Vì thế, hai mắt Nam Phác Nguyệt dán chặt vào hắn, nhìn gắt gao.

Khi ánh mắt hai người giằng co được một lúc lâu, lúc này Nam Phác Nguyệt đột nhiên động. Chân trước vừa bước qua ngạch cửa thấp thấp, liền lập tức xoay người đóng chặt cửa. Sau khi thực hiện xong một loạt các động tác này, y cảm giác bản thân như biến thành kẻ bị bệnh thần kinh. Bất quá nói ngược trở lại, khi nhìn thấy tất cả các khung vuông trên tường đều bị y nhất nhất đóng kín, y liền vui vẻ. Cảm giác thành tựu và an toàn chưa từng có.

Sau khi thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ như đánh úp lại, lúc này y mới biết thì ra bản thân lại bồi tên ngu ngốc kia chời trò buồn cười hết nửa ngày. Y bật cười lắc đầu, cũng may hiện tại cuối cùng cũng thanh tịnh.

Y cũng không quan tâm hắn có đi hay không, bắt đầu chuẩn bị cởϊ áσ nghỉ ngơi.

“Lấy thân báo đáp.”

Một thanh âm khinh phiêu phiêu bỗng vang vọng trong phòng ngủ to như vậy.

Y cả kinh.

Ảo giác … Tuyệt đối là ảo giác. Chắc là truyền từ ngoài cửa vào.

“Tiểu Nguyệt, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Không phải ảo giác. Khi Nam Phác Nguyệt phản ứng lại, nháy mắt liền xoay người.

Chỉ thấy hắn cười xấu xa đứng bên mép giường, tay tiêu sái cởi đai lưng ngọc to rộng màu đen bên hông, nhìn bằng ánh mắt rực lửa, ý cười thật sâu trên khóe miệng. Thoáng nhìn rất phong lưu ngả ngớn.

Bất quá, dáng vẻ này ánh vào trong mắt Nam Phác Nguyệt lại là bộ dạng thiếu đánh.

Nam Phác Nguyệt mím chặt môi, không nói lời nào. Y thực sự bị lăn lộn đến mệt mỏi, thực sự buồn ngủ, cũng không tính toán để ý đến hắn. Vẫn còn mặc y phục lên giường, tiếp theo đắp chăn, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt ngưng thần.

Thời gian phảng phất như ngừng trôi, có chút an tĩnh.

Gia Cát Dật nhìn khuôn mắt tuấn mỹ ngủ say của y, thoáng hơi hơi thất thần. Hắn biết y còn chưa ngủ, vì lông mày y hơi nhíu lại.

Hắn bước ra mở nửa cửa sổ để đón chút gió mát cùng không khí trong lành. Tất nhiên vào mùa hè, việc thông gió rất quan trọng.

Một trận tiếng cởϊ qυầи ào sột soạt tiếng giày qua đi, Gia Cát Dật tắt đèn, chui vào ổ chăn của y.

Cảm giác tiếp xúc đánh úp lại, trong lòng Nam Phác Nguyệt tức khắc căng thẳng, gan của hắn còn rất lớn.

Không đợi y phát tác, Gia Cát Dật lúc này nhô đầu ra vẻ mặt ngọt ngào ôm lấy eo y, trán để trên vai y, mặc kệ mặt nạ cứng ngắc lạnh lẽo trên mặt, nhẹ nhàng dụi dụi vài cái giống như một con mèo, như là đang lấy lòng kheo mẽ lại có chút ý vị sủng nịnh …