- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 113: Lấy Thân Báo Đáp
Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
Chương 113: Lấy Thân Báo Đáp
Một cái đầu mang chiếc mặt nạ ngân bạch nửa mặt tức thì hiện trên vai y. Y cả kinh, ánh mắt trấn định, quay đầu lại, không nghĩ vừa vặn cùng mật nạ trắng bạc kia tạo thành khoảng cách ái muội, trong lòng nhảy dựng, lập tức cau mày tránh xa hắn nói: “Là ngươi?”
Ba phần kinh ngạc, ba phần lo lắng, ba phần phòng bị, cuối cùng còn chừa một phần cảm kích.
Gia Cát Dật câu môi cười, cánh môi gợi cảm dưới mặt nạ cong lên, năm phần phong lưu, năm phần tuấn mỹ. Hắn không trả lời y. Hắn cầm lấy khăn gấm lấy trên án, nhất nhất lau vết nước trên án thư.
Nam Phác Nguyệt nhướng mi hỏi: “Ta ngày ấy hứa đưa ngươi thiên kim, ngươi hôm nay chính là đến lấy?”
Gia Cát Dật ngẩng đầu nhìn về phía y, ánh mắt kia rõ ràng viết không thể hiểu được.
Y tiếp tục nói: “Thiên kim có chút nặng. Ta phái người đi tiền trang mang tới đó cho ngươi là được. Ngươi chỉ cần báo cho ta nhà ngươi ở đâu là được. Lúc sau ta sẽ phái người mang qua.”
Hắn buông khắn, ngồi vào trước án thư. Gia Cát Dật đưa tay rót đầy một chung trà, nương theo dấu vết y vừa uống, uống một ngụm, vừa tự nhiên vừa không kiêng dè như vậy. Quả thực là xem bản thân giống như người trong nhà.
Trực giác nói cho Nam Phác Nguyệt, người này không đơn giản.
Uống qua trà, tiếp theo Gia Cát Dật nhắm mắt hít một hơi, say mê nói: “Rất thơm.”
Không biết là nói hương trà hay là nói hương nước miếng Nam Phác Nguyệt.
“Huynh đài?” Nam Phác Nguyệt không nhịn được lại nhăn mi: “Huynh đài rốt cuộc là ý gì? Còn thỉnh chỉ bảo rõ ràng.”
“Khẳng khái tặng. Lấy thân báo đáp. Lẽ nào ngươi quên rồi.”
Hắn không chút để ý mà phun ra một câu. Hắn nói thập phần nhẹ nhàng, giống như đang nói đến việc ăn cơm.
Ngày hôm đó còn không trực tiếp đến như vậy, hôm này to gan nói ra muốn y lấy thân báo đáp. Những lời này nghe vào tai Nam Phác Nguyệt, quả thực khiến y nổi lên từng đợt ghê tởm. Nghĩ đến bản thân cùng một nam nhân sinh ra loại loại hình ảnh triền miên này, y cực kỳ chán ghét. Trong trí nhớ, y cũng chỉ cùng Gia Cát Dật phát sinh một đoạn giường chiếu như vậy. Không thể phủ nhận, y thích làm với hắn. Nhưng khi nghĩ đến một nam nhân khác cưỡi trên người mình, vậy không bằng để y trực tiếp đi tìm chết.
Hít một hơi thật sâu, Nam Phác Nguyệt bình tâm hơn chút trả lời: “Xin lỗi. Ta không yêu thích loại chuyện này. Hơn nữa ta đã có gia thất. Huynh đài sau này nên hoàn toàn bỏ suy nghĩ này đi.”
“Ha ha!! Không sao! Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Bất quá, lại nói mỹ nhân ngươi là quý nhân hay quên. Ngươi cư nhiên đã quên ta.” Hắn ra vẻ thương cảm nói: “ Quá khiến ta thất vọng đau khổ!!”
Hai ngày trước, y cảm thấy giọng nói hắn quen tai. Nam Phác Nguyệt lúc này mới nghiêm túc đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Hắn một thân hắc y đeo mặt nạ. Thực sự khiến y không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu, không khỏi nói: “ Có thể tháo mặt nạ xuống không?”
Gia Cát Dật lắc lắc đầu, chỉ thuận miệng nhắc nhở nói: “Lạc Dương.”
“Lạc Dương!”
Nam Phác Nguyệt nỗ lực nhớ lại, một vài hình ảnh chuyển động trong đầu y …
Đột nhiên ánh mắt sáng lên
Tiểu mỹ nhân! Đoán xem ta là ai …
Tiểu mỹ nhân! Ngươi liền tùy ta đi …
……
Y nhớ ra rồi. Chính là nam nhân đã hai lần khinh bạc y ở Lạc Dương một năm trước. Thật không ngờ lại là người trước mắt. Chỉ là hắn đang mang mặt nạ, rất khó tưởng tượng hắn trông như thế nào. Có thể là người rất xấu nên mới phải dùng mặt nạ để che hay không. Cái này y cũng không biết. Bất quá, dù hắn xấu hay đẹp, nhớ lại nam nhân này từng luôn miệng nói yêu y, bây giờ nghĩ lại đã nổi một thân da gà.
“Nhớ ra rồi?”
Gia Cát Dật mỉm cười, liên tục nhìn y.
Nam Phác Nguyệt nhíu mày, trong lòng rối loạn lung tung. Y trầm giọng nói: “Ngươi như thế nào còn chưa từ bỏ ý định. Ta ngày đó không phải đã nói rõ với ngươi rồi sao? Ta nói lại cho ngươi một lần nữa. Ta không thích nam nhân. Ngươi về đi, sau này đừng đến đây nữa.” Nam Phác Nguyệt thật sự không muốn dính dáng với hắn. Trước mắt chỉ muốn nghĩ mọi cách tống cổ hắn đi.
“Tiểu mỹ nhân …”
“Đừng gọi ta mỹ nhân!” Y đánh gãy lời hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Mỹ nhân …”
Mắt y như một con dao ném qua. Gia Cát Dật lập tức im tiếng. Lúc sau, hắn thuận theo y nói: “Được. Không gọi ngươi bằng cái này. Vậy gọi ngươi bằng cái gì?” Tâm tư vừa chuyển, cố ý thừa nước đυ.c thả câu nói: “Vương gia! Công tử! Nam Phác Nguyệt!”
Những cái này thật sự không thân thiết, cuối cùng cư nhiên buông một tiếng mềm như bông gọi một câu “Tiểu ~ Nguyệt ~”
“Ta không nhỏ!”
Y xù lông nghiêm túc nói với hắn.
“Nha! Không nhỏ!” Gia Cát Dật như suy tư mà đánh giá y. Tiếp đó ánh mắt dời xuống, sau đó nhìn xuống gấu áo choàng bên dưới thắt lưng, nhìn chăm chú nói: “Vậy là rất lớn nhỉ”
Rất lớn.
…..
Đợi đến khi Nam Phác Nguyệt nhìn nơi ánh mắt hắn đang biểu đạt. Y mới bình tĩnh lấy lại tinh thần, ngay sau đó vẻ mặt lập tức đầy hắc tuyến.
Cái tên vô lại này! Cố ý xuyên tạc ý của y. Y hoài nghi hắn có biết cái gì gọi là liêm sỉ không.
Thật quá xấu hổ, y không muốn cùng hắn tiếp tục thảo luận vấn đề lớn không lớn này, chỉ sợ nói thêm không chừng sẽ cón nói ra từ ngữ khó coi gì. Vì thế, y nói thẳng: “Ngươi đi đi!” Sau khi dứt lời lại cảm thấy không đúng. Bản thân còn thiếu người này một mạng. Y cũng không loại người vong ân bội nghĩa, sau đó cau mày nói thêm: “Nhà ngươi ở đâu?”
Gia Cát Dật rũ mi tưởng tượng, hắn cười ái muội, ngước đôi mắt lấp lánh đào hoa, làm ra vẻ nói: “Tiểu Nguyệt chính là đối với ta có một tia hảo cảm, nên tính toán tới cửa cầu hôn?” Nói xong, trong mắt còn chứa đầy gợn nước, dáng vẻ ‘ta rất vui lòng’ ‘ta thập phần vui’ mà nhìn y, cho đến khi thấy được y cả người xù lông.
Y vốn định hỏi địa chỉ sau mang tiền qua xong để chính mình an tâm thoải mái. Như thế nào mà nói đến đâu hắn cũng đều có thể lên mặt chỗ đó. Nam Phác Nguyệt không vui nhìn hắn. Sau đó gắn từng chữ một mà giải thích: “Trả, ngươi, nhân, tình!”
“Thì ra ngươi vẫn còn nhớ thương ‘lấy thân bao đáp’.” Hắn ra vẻ bừng tỉnh nói, tiếp đó cúi người tiến gần lại hỏi: “Khi nào? Ngày mai? Hôm nay! Hay là ngay bây giờ?”
Nam Phác Nguyệt hung hăng khoét cho hắn một cái liếc mắt. Y biết hắn cố ý, cũng khinh thường không muốn cãi cọ với hắn. Nếu không phải y còn đang nợ hắn một ân tình, y đã sớm kêu người ném hắn ra ngoài.
Lúc này chỉ sợ bản thân càng nói nữa càng chọc hắn vui vẻ, vì thế y cũng không hề tốn thêm miệng lưỡi với hắn. Ân nhân cứu mạng cũng được. Đăng Đồ Tử cũng thế. Y bước đến trước cửa, mở rộng cánh cửa, sau đó thi lễ tiễn quân tử không lạnh không nóng nói: “Mời ~”
Y cảm thấy bản thân không nói ‘Cút’ là đã rất không tệ rồi.
Một trận an tĩnh. Một cơn gió từ trước cửa thổi đến, chỉ một lát sau không khí trở nên mát lạnh. Gia Cát Dật ngượng ngùng cười, sau đó không sợ chết nói thêm: “Ha ha! Kỳ thật … kỳ thật không cần đến phòng ngủ. Ở đây thì …”
“Mời ~”
Nam Phác Nguyệt đánh gãy lời hắn nói, y gằn chữ này rất mạnh. Cảm thấy nói nhiều với hắn thêm một câu, y sẽ nổi điên mất. Không bảo đảm sẽ làm ra sự tình đáng sợ gì đối với người gọi là ân nhân cứu mạng này.
Lông mày hắn nhếch lên: “Được thôi!”
Gia Cát Dật cà lơ phất phơ đi ra cửa. Nam Phác Nguyệt không nghĩ lại thuận lợi như vậy, khi đang vừa muốn đóng cửa, lại không ngờ hắn bỗng xoay người một tay chặn cửa.
Bị hắn đột ngột phản kích khiến y thoáng bị dọa sợ, Nam Phác Nguyệt lảo đảo lùi một bước nhỏ về phía sau nói: “Ngươi còn muốn làm gì?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
- Chương 113: Lấy Thân Báo Đáp