Chương 112: Mỹ Nhân Đang Tìm Ta Sao?

Đến gần một chút, chỉ thấy mũi hắn cao thẳng; hai hàng lông mày tựa kiếm; một mái tóc đen ở sau người được buộc lỏng lẻo bằng dải lụa màu đen; trường bào màu đen ung dung hoa quý, thêu kỳ lân màu tím vàng bên trên, đường viền thêu hoa tường vân, gấm Hoài Tống Tô làm áσ ɭóŧ; ủng bằng da hưu mềm, đế ủng khắc thanh vân đồ. Nhìn toàn diện, anh tuấn đĩng bạt, nổi bật bất phàm.

Giờ khắc này, hắn thanh thản ngồi trước án đài đá xanh. Bên án, hương bay lượn lờ. Trên án cổ cầm tranh tranh. Vài cuốn sách nằm rải rác bên cạnh. Một bầu rượu bằng ngọc bích bên cạnh chiếc ly bằng ngọc lưu li, hai bên sườn ly ngọc nạm song long nhả châu, vừa nhìn liền biết trân phẩm.

Lúc này là mùa hè, thật khó có được một nơi u tĩnh như vậy để giải nhiệt. một cơn gió mát thổi đến, gió lạnh tươi mát thổi qua, xuyên trúc mà đến, càng thêm có vẻ thong thả an nhàn.

Công tử trẻ tuổi tay như bạch ngọc, mười ngón thon dài. Hắn châm rãi bưng ly lưu li, đưa đến bên môi, lại không uống. Đôi mắt như sao, nhẹ nhàng híp lại, nhìn cũng không nhìn, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ra đây!”

“Làm ơn ~” một thanh âm hơi từ tính vang lên. Trong rừng trúc phía sau lóe lên vị công tử một thân hồng bào: “Lần nào cũng bị ngươi phát hiện. Thật không thú vị.”

Hồng bào công tử khuôn mặt thanh tú diễm lệ, nơi khóe mắt có viên lệ chí nho nhỏ nhợt nhạt. Là Lâm Khuynh Trần.

Lâm Khuynh Trần chậm rãi đi về phía hắn, vừa đi vừa nói: “Ngọc ca ca của ngươi không có tới.”

Công tử kia quay đầu, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng đạm cười nói: “Như thế nào. Ngươi nhớ hắn à.”

“Hừ hừ ~” Lâm Khuynh Trần hừ nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

Công tử trẻ tuổi nhàn nhạt nhấp ngụm rượu, lúc sau nói: “Ta thật không ngại sở thích Long Dương …”

“Gia Cát Dật!” Lâm Khuynh Trần hô thẳng tên hắn nói: “Ngươi có sở thích Long Dương, không đại biểu ta cũng có.”

Gia Cát Dật không khỏi bật cười một tiếng. Kỳ thật là hắn cố ý. Hắn biết Lâm Khuynh Trần đã có người trong lòng. Ai nói hắn ta không dám thừa nhận.

Đôi mắt đảo qua, nhìn vật bên hông hắn ta. Trong lòng tức khắc có đoàn sương đen bốc lên, vì thế hắn lại thêm dầu vào lửa: “Ngươi tối qua lại đi thăm nàng.” Vừa nói, vừa ra vẻ trầm ngâm đếm ngón tay: “Để ta tính thử. Đây là đêm thứ mấy rồi.”

Kỳ thật, hắn vẫn đang cố ý. Bởi vì Lâm Khuynh Trần nửa năm trước cứu hắn. Nhưng mà gia hỏa xinh đẹp như nữ nhân này thế mà mặt dày vô sỉ nói, ngọc bội hắn đeo từ nhỏ bên người là trộm của hắn ta. Thật khiến hắn nổi điên, nếu muốn cứ nói thẳng. Tuy khối ngọc bội này quả thực bản thân nó vốn có giá trị cũng có ý nghĩa trân quý đối với hắn. Nhưng ơn cứu mạng. Hắn hoàn toàn có thể hào phóng tặng.



Mỗi lần nhìn thấy hắn ta đeo ngọc bội của mình như đó là theo lý thường, khiến hắn thường xuyên sinh ra một loại ảo giác ‘thật là do mình trộm’. Hắn không phải tặc. Hắn không chột dạ. Mỗi lần hắn đều nhắc nhở mình như vậy.

“Hừ.” Lâm Khuynh Trần ngồi đối diện trên ghế đá. Ngón tay nhợt nhạt quấn lấy một ít tóc bên tai, sâu kín nói: “Ngươi cho rằng chuyện của ngươi không ai biết. Hai ngày trước, là ai nhịn không được mà đi gặp y. Còn có, một tháng trước, là ai ở Chùa Vạn An hạ ** y. Chính tai ta ở ngoài cửa số nghe được tiếng rên liêu nhân kia. Vậy …”

Gia Cát Dật đánh gãy lời hắn ta, mặt không gợn sóng tươi cười đứng dậy nói: “Ngại quá. Giờ ta có việc.”

“Chột dạ!” Lâm Khuynh Trần giương mắt nhìn hắn nói.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Gia Cát Dật cũng không phải ăn chay mà lớn lên.

Thân hình hắn trấn định, chậm rã đi gần tới hắn ta, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thanh âm mang theo tia mê hoặc, đùa giỡn nói: “Không phải chột dạ, mà là …” dán đến bên tai hắn ta, nhuyễn thanh tế ngữ nói: “Tim ta nửa năm trước bị ngươi trộm rồi. Vậy mà ngươi là cái đồ phụ lòng hán (tử) khống chịu trách nhiệm.”

Lâm Khuynh Trần nhăn mày. Người này … sau đó hắn ta thong dong nói: “Cái dạng này của ngươi. Nếu đổi lại người trước mắt là nữ tử, phỏng chừng sẽ trúng bộ này của ngươi. Bất quá đáng tiếc, ta là nam. Ngươi bớt bớt lo đi.”

Gia Cát Dật gục đầu xuống. Không chọc hắn ta nữa, ngồi dậy nói: “Bỏ đi. Vẫn là Tiểu Nguyệt nhà ta tốt.” Nhắc đến tên y, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, biểu tình nghiêm túc nhìn hắn ta nói: “Y gặp nguy hiểm. Ta muốn đi tìm y.”

Lâm Khuynh Trần nhướng mày: “Y có kẻ thù.”

Hắn ngưng trọng gật đầu: “Đúng. Nhưng lại không biết là ai muốn hại y. Cho nên ta muốn ở bên cạnh bảo hộ y.”

“Như vậy … Chẳng lẽ là ngươi muốn bại lộ chuyện bản thân không chết.”

“Không!” Hắn chém đinh chặt sắt nói: “Bại lộ thân phận đối với ai cũng đều không tốt. Không nói đến ta lần này đi tất nhiên sẽ làm ra ít chuyện phiền phức lung tung rối loạn. Lại nói y có thê có tử. Bản thân mỗi ngày chen giữa y và Châu Kiều. Chắc chắn sẽ khiến bọn họ không thể chịu đựng nổi. Cho nên … người và Ngọc huynh phải tiếp tục che giấu giúp ta.”

Lâm Khuynh Trần cũng nghĩ như vậy. Hắn ta tán đồng nói: “Được. Ngươi yên tâm. Ta sẽ nói với Tư Mã Ngọc.”

“Cảm ơn.”



Dứt lời liền xoay người rời đi.

Lần nào cũng đều như thế. Lâm Khuynh Trần càng ngày càng không hiểu hắn. Nói hắn ** không kiềm chế được. Hắn ta tin. Nói hắn nghiêm túc trầm ổn. Hắn ta cũng tin. Không biết cái nào mời là chân chính là hắn. Có lẽ hắn giống như lời Tư Mã Ngọc nói là một con phúc hắc hồ ly.

Một lúc sau, sau khi Tư Mã Ngọc biết được ngọn nguồn sự tình, cũng không thể nói gì hơn. Tuy rằng trong lòng Tư Mã Ngọc ngàn vạn không vui nhưng vẫn thuận theo hắn.

Một ngày này, Trong nội Lăng An Vương phủ tăng cường đề phòng. Bởi vì xảy ra việc bị thích khách hành thích hai ngày trước, thị vệ mang theo đao từ hôm qua liền tăng gấp đôi.

Sau khi dùng xong ngọ thiện, Nam Phác Nguyệt một mình đến thư phòng đọc sách. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp, xuyên qua song cửa chiếu lên người y. Trong không khí nồng đậm hương hoa mẫu đơn.

Y ngày thường không có việc gì thích ở nơi này một mình đọc sách viết chữ. Một ghế nệm vừa phải, dày nặng mềm mại. Một án ngọc đen lạnh dài. Một bộ trà cụ bạch ngọc Hòa Điền tinh xảo. Vài cuốn sách da trâu. Vài bó thẻ tre cổ xưa đã bị bào mòn. Tất cả đã cấu thành thế giới nhỏ mỗi ngày của y.

Một miếng ngọc nát, một đoạn hồi ức càn khôn như tuyết, một tiếng thở dài, một đoạn tương tư ly biệt mãnh liệt.

Y chậm rãi mở quạt xếp. Trên mặt quạt vẽ hai thiếu niên đang cưỡi ngựa, bạch y tung bay, tựa như chuyện cũ.

Đây là món đồ Gia Cát Dật tặng y khi sinh nhật y mười sau tuổi, cũng là món đồ duy nhất Gia Cát Dật để lại cho y.

Khi ngắm nhìn nó, bao suy tư như ùa về trong lòng, tiếng hoa mẫu đơn thược dược rơi vỡ không nghe thấy, đau khổ kiếm tìm. Nhưng bóng tìm trong ký ức kia đã biến mất từ lâu. Tình cảm này đã mất không chỗ tìm. Bụng đầy tương tư không thể nói.

Y than nhẹ một tiếng, buông quạt, chung trà trên an đã ấm, y cầm chung trà lên, đưa đến bên môi, đôi mắt hẹp dài khép hờ, nhẹ ngửi phẩm trà, cuối cùng thong dong ưu nhã uống cạn.

“Cây quạt không tồi. Mua ở đâu?”

Một thanh âm đột ngột truyền vào trong phòng. Khi y một ngụm trà đưa đến được một nửa, y liền phun ra một hơi. Ưu nhã cũng mất đi một nửa.

“Là ai ở đây lỗ mãng.”