Chương 111: Ngân Diện Nhân Quái Dị

Bỗng một vết đao chảy đầm đìa cơ hồ có thể nhìn thấy bên cổ. Vết đao chỉnh tề mà nhìn thấy ghê người kia. Những nữ tử bên cạnh bị dọa sợ đến mức lập tức kêu lên sợ hãi.

Còn lại vài tên thích khách, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt vàng như đất, biết đã gặp phải cao thủ. Vì thế toàn bộ trở nên hoàn toàn cảnh giác nhìn về phía hắn.

Thân là kiếm khách ưu tú cũng là thích khách, bọn chúng không thể nào lựa chọn đào tẩu. Ở trong mắt bọn chúng, chỉ có chém gϊếŧ đến cùng. Vì thế từng người bọn chúng giống như uống phải thuốc kí©h thí©ɧ, ánh mắt tàn nhẫn gắt gao nhìn thẳng hắn. Một tên đi đầu như hung thân trong đó hô một tiếng: “Lên!!”

Đám thích khách lập tức rút đao đối mặt, tình cảnh gió nổi mưa rơi, sát khí khiến người sợ hãi.

Xem ra là muốn sẵn sàng chiến đấu đến chết. Ngân diện nhân cùng không sợ hãi. Thân thủ thoăn thoắt tả chém hữu chắn, xoay người tung nhảy, ánh đao tóe lửa. Hắn dùng tốc độ kinh người, hơn nữa không chỉ nhanh mà còn rất chuẩn.

Bọn thích khách căn bản không thể nào ứng tiếp. Trong ánh lửa lóe sáng hoa cả mắt, một người lại một người bị chém chết ngã xuống đất, sau vài hiệp, cơ hồ trong vòng hai đào liền mất mạng.

Cuối cùng, chỉ còn một người sống sót, không phải bỏ sót, mà hắn cố ý lưu lại. Hắn muốn hỏi kẻ đứng sau màn độc thủ này là ai.

Hai người chiến đấu một chọi một. Tên thích khách kia như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, trên trán toát mồ hôi lạnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Nói đi! Là ai phái các ngươi đến.”

Ngân diện nhân đứng chắp tay sau lưng, thay đổi giọng nói, trầm giọng nói.

Nam Phác Nguyệt ngẩn ra, thanh âm này …

Thanh âm này thật quen thuộc, nhưng trong chốc lát lại như thế nào cũng không nghĩ ra là ai.

Lúc này, tên thích khách kia biết mình chạy trời không khỏi nắng, vì thế hung tợn trả lời: “Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ. Đâu ra nhiều lời vô nghĩ như vậy.”

“Chỉ cần ngươi nói ra. Ta đảm bảo sẽ thả ngươi đi.”

“Hừ! Rời đi!” Thích khách khinh thường phun ra một câu: “Cho dù ngươi thả ta đi, người nọ cũng không để ta tiếp tục sống.”

Tiếng nói vừa dứt. Ánh mắt tối sầm lại, biết vận số đã tận, nhắm mắt căn răng, một đao cắt chính yết hầu mình. Sau đó thanh đao chưa dính máu leng keng rơi xuống, người cũng suy sụp ngã xuống.

Ngân diện nhân bất đắc dĩ lắc đầu.



“Vương gia!”

Thấy cảnh chém gϊếŧ đã ngưng hẳn, Châu Kiều lúc này tiến lên, vẻ mặt lộ ra lo lắng, lòng cón sợ hãi hỏi: “Không làm người bị chứ?”

Nam Phác Nguyệt lắc đầu, quay đầu lại ngẫm vẫn có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải có người này cứu y. Chỉ sợ lúc này người lạnh băng ngã trên đất chính là y.

Dường như nhớ đến điều gì. Y đi về phía trước một bước, thi lễ nói: “Đa tạ ân nhân cứu giúp. Xin hỏi tôn tính đại danh ân nhân. Nhà ở nơi nào. Ngày khác chắc chắn sẽ tới cửa cảm tạ.”

Ngân diện nhân một bộ hề hề không để ý xua xua tay, lúc sau nói: “Không cần nói lời cảm tạ. Bất quá …” vừa nói ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía y.

Trong hai lỗ mặt nạ bạc, ánh mắt kia lấp lánh tựa như ngôi sao, sáng trong vô hại, nhưng cũng lại giống như đêm tối, thâm ảo phức tạp.

Nam Phác Nguyệt bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, dứt khoát dời mắt. Không khí có chút xấu hổ. Nghe thanh âm hắn hết sức trẻ tuổi. Hẳn xấp xỉ tuổi mình. Y cười hỏi: “‘bất quá’ cái gì? Huynh đệ cứ việc mở miệng, nếu ta có, chắc chắn khẳng khái tặng.”

Dưới nửa mặt nạ bạc, khóe môi hắn câu lên nói: “Khẳng khái tặng sao?”

“Đúng vậy!”

“Được! Công tử quả nhiên sảng khoái.” Ngân diện nhân một chưởng chụp lên bờ vai y. Lực đạo không lớn. Nhưng nhìn tư thế kia, có một cổ nghĩa khí giang hồ hào hiệp trong đó.

Bị người khác trần trụi đυ.ng chạm như vậy. Nam Phác Nguyệt khụ một tiếng, nghiêng người đi hơn hai bước, tiếp đó dò hỏi hắn nói: “Huynh đài muốn cái gì?”

Muốn cái gì! Ngân diện nhân trong lòng mừng thầm một trận, tiếp đó thay một bộ viết ‘ta chính là | tặc’ chậm rãi đến gần sát y.

Rất có hứng thú mà nhìn y, rất khó tưởng tượng đây là người ân công tâm địa hiệp cốt vừa rồi.

“Huynh đài!” Nam Phác Nguyệt không khỏi lộ ra vẻ mặt khẩn trương gọi hắn, bị hắn đi một bước bức một bước không khỏi thối lui về phía sau vài bước. Hắn tiến, y liền lui, quả thực chính là hình ảnh ức hϊếp gái nhà lành: “Huynh đài đây là có ý gì?” Y cuối cùng không chịu nổi loại tình huống này, nhíu mày nói.

Ngân diện nhân không hoảng loạn, bức y một phen đến bên đài quỷ diện hóa. Đôi tay hắn chống lên sườn gỗ chắc trên đài hai bên người y. Hai khối thân thể gần như tương dán, tiếp đó cúi người ghé bên tai y, nhẹ nhàng thổi một hơi dài. Trong hơi thở mang đầy nam tính ái muội. Nam Phác Nguyệt đại não một trận trống rỗng không quay đầu được. Mà hắn lúc này trấn định tự nhiên trả lời: “Khẳng khái tặng.”

Trong lời nói không có ý tốt, ngữ khí mang theo sự tùy tiện, dù là ai cũng biết đây là ý gì.

Sau khi tại đây lĩnh hội là có ý tứ gì, thì ra người này từ đầu đến đuôi chính là đang trêu chọc y. Có lẽ cứu y cũng chỉ là mua vui mà thôi. Lòng tự trọng Nam Phác Nguyệt bị khiêu chiến nghiêm trọng. Y đẩy hắn ra, mặt lộ vẻ không vui nói: “Huynh đài chớ có nói đùa. Ta ngày khác lấy thiên kim tương tặng, để biểu đạt ơn cứu mạng hôm nay.” Dứt lời đẩy hắn ra, chật vật thoát khỏi gông cùm xiếng xích của hắn. Y thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi đứng vững, để lại một câu: “Như vậy cáo từ. Tiểu Kiều. Chúng ta đi.”



Châu Kiều không rõ ý gì, đuổi theo y.

Hai người còn chưa đi được hai bước, ngân diện nhân một phen giữ chặt cổ áo phía sau của y. Lại không nghĩ đến đai ngọc bên hông của y sớm đã bị thích khách chém đứt. Sau một cú giằng co như vậy, nó lập tức rơi ra, lộ ra nửa cánh tay áo trong trắng tuyết.

Vạt áo trước hơi mở, như ẩn như hiện lộ ra hai viên tiểu dâu tây.

Châu Kiều tức khắc quay đầu đi.

Nam Phác Nguyệt sớm cứng đờ. Trên mặt tối sầm. Mặt y vốn trắng nõn, lập tức thay bằng đỏ trắng đan xen. Trong lòng không nhịn được mắng: Thật mất mặt chết đi được.

Ngân diện nhân giống như làm chuyện trái với lương tâm, ngượng ngùng thu hồi tay. Sau đó phát hiện sắc mặt y không đúng, lập tức đưa hai ngón tay, thật cẩn thận nhìn y, nhấc cổ áo y lên, chậm rãi kéo lên phía trước.

Kéo đến một nửa, y hất tay hắn ra. Không để ý tới hắn, xấu hổ kéo lại tà áo bị rơi ra, buộc chặt đai ngọc, xoay người đi.

‘Này!!”

Người phía sau nhịn không được mà gọi y.

Người phía trước một khắc cũng không do dự bước chân đi, phòng bị túm đai lưng trước người, sợ hắn lại đến một lần nữa.

Ngân diện nhân cũng không đuổi theo. Bật cười ra tiếng. Sau khi cười xong, lại dường như nghĩ đến điều gì, nét tươi cười dần dần biến mất, tiếp đó đổi thành vẻ mặt ngưng trọng.

Trước mắt, có người muốn hại y, hắn không thể mặc kệ …

Đêm lạnh mát mẻ, ánh trăng sáng tỏ, đêm hội Thất tịch lại tiếp tục náo nhiệt như cũ.

Một đêm này, khi Nam Phác Nguyệt quay về phủ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra ngân diện nhân kia là ai. Chỉ là nghe thanh âm cùng ngữ khí nói chuyện của hắn, luôn có cảm giác giống như từng quen biết. Nghĩ đến bực bội, nhớ đến hắn như thế lại khinh bạc mình, nhất định không phải người tử tế. Vì thế cũng đem chuyện này phai nhạt đi.

…..

Hai ngày sau, trong một biệt viện sau núi Thái phó phủ, bên trong rừng trúc thanh u, một vị công tử trẻ tuổi một thân áo đen đang ngồi.

Ánh sáng rọi nhẹ từ những tán lá rậm rạp càng khiến khuôn mặt vị công tử trẻ tuổi này thêm tuấn mỹ, đôi mắt như sao.