“Dật đệ”
“Dật đệ” là Tư Mã Ngọc xưng hô với Gia Cát Dật, hắn lớn hơn Gia Cát Dật hai tuổi, từ mấy năm trước thời điểm Gia Cát Dật điều đến Tương Bắc làm Tương Bắc Mục, hai người vì một số chính sự bắt đầu lui tới, sau lại thường xuyên nói chuyện với nhau, hắn liền vẫn luôn xưng Gia Cát Dật là Dật đệ, do đồng âm với từ “nghĩa đệ”*, làm cho quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết, mặc dù sau này Gia Cát Dật thăng làm Tể tướng, hắn cũng không kiêng dè, vẫn như cũ xưng hô như vậy, đối với việc này, Gia Cát Dật vui vẻ tiếp nhận, không khó chịu, có lẽ, hắn cũng giống Tư Mã Ngọc, bất tri bất giác xem đối phương là tri kỷ.
*义弟 nghĩa đệ cùng 逸弟 Dật đệ trong tiếng trung đều phát âm giống nhau là “yì dì”.
Gia Cát Dật quay đầu lại nhìn về phía hắn.
“Ta có vấn đề vẫn luôn muốn hỏi ngươi.”
Tư Mã Ngọc chung quy vẫn là nhịn không được mà hỏi tới, hắn kỳ thực tín nhiệm Gia Cát Dật, nhưng mà, suy nghĩ cả một buổi tối vẫn nghĩ không ra mà thôi, mắt đã thấy Hán Giang, như thế nào cũng vẫn kiên định muốn làm rõ.
“Ngươi muốn hỏi ta vì sao chỉ chặt cây mà không làm thuyền?”
Một lời liền đoán trúng.
Tư Mã Ngọc cười cười gật đầu, thật không hổ là ‘Gia Cát hồ ly’!
Gia Cát Dật quay đầu đi, nhìn phía trước, không nhanh không chậm nói: “Đầu tiên, ở trong núi rừng, thân thuyền khổng lồ to lớn, còn nặng nề cồng kềnh, chỉ sợ binh lính khi khiêng đi không dễ dàng, tiếp theo…..”
Nam Phác Nguyệt lúc này nhìn về phía sau, vốn đang nghe hắn nói nguyên nhân kế tiếp, ai ngờ người nào đó cố ý dừng lại, y cũng là xuất phát từ phản xạ có điều kiện mới quay đầu nhìn lại một chút.
Gia Cát Dật ý cười thật sâu nhìn đối diện, vẻ mặt giảo hoạt kia, thật là có bộ dạng giống hồ ly.
Chỉ liếc mắt một cái, liền khiến Nam Phác Nguyệt đang nhìn nổi một thân da gà, y hoảng loạn quay đầu lại, vừa mới quay lại, trong lòng bỗng cảm thấy tư vi không đúng: Chính mình đây là đang làm gì? Như thế nào làm như sợ hắn như vậy?
Nghĩ đến đó liền dữ tợn trừng mắt nhìn về phía sau như muốn lấy lại mặt mũi.
Tư Mã Ngọc cũng là nghe được một nửa không có nửa sau, đợi một lát, thấy vẫn không có động tĩnh, đang định mở miệng, Gia Cát Dật ở phía trước đã tiếp tục nói: “Gỗ tuy nhiều, nhưng thời gian không đủ, tinh lực không đủ, huống chi thuyền chỉ dùng một hai lần, chặt cây một lượng lớn, quá mức lãng phí.”
“Vậy gỗ……”
“Không cần lo lắng, ta đều có chừng mực.”
Thấy hắn tự tin như vậy, Tư Mã Ngọc cũng không hỏi nhiều.
Khi đến Hán Giang, tiếng nước cao vυ"t tận trời, nước sông cuốn cát vàng cuồn cuộn không thôi, đứng bên bờ sông, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng người lơ lửng ở phía bên kia.
Gia Cát Dật hạ lệnh đem tất cả cây gỗ tròn xếp thành hàng dùng dây thừng cột vào nhau.
Tức khắc, hai người liền minh bạch dụng ý.
Xem ra phải làm bè gỗ, một ngàn cây, đủ để bắc thành cầu.
Mọi người cùng nhau hành động, rất nhanh liền cột xong, theo sau một cây lại một cây, toàn bộ ném vào trong nước.
Lấy gỗ làm mái chèo, lấy nước làm thế, cho đến khi xếp được 846 cây, lại có một cây gỗ tròn đóng sâu vào trong lòng sông, mắt thấy các binh lính đứng trên bè gỗ thật lớn đã chạm được tới bờ hồ, đi ngang sông mà đến, gỗ được xếp đầy mặt sông, mà những cây gỗ tròn còn dư ra không ít.
Hình dáng như một con rồng to lớn, rộng rãi vô cùng, điểm quan trọng nhất chính là, ở trên dòng sông nguy hiểm như vậy có thể khiến cho thân thể đi lên lại ổn đinh vững chắc, mọi người đối với việc này chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tức khắc phấn khích reo hò.
Một đêm nỗ lực cuối cùng cũng không uổng phí, kỳ thực chỉ là đạo lý người nhiều lực lớn, một hai người vô pháp làm được, nhưng mấy vạn đạo quân vất vả hợp tác, có thể làm được như thế cũng chẳng có gì lạ.
Cây gỗ tròn tuy vững chắc, nhưng rốt cuộc cũng không gánh chịu áp lực quá lớn, không chỉ Gia Cát Dật, nhóm thủy binh am hiểu thuộc tính của nước cũng minh bạch đạo lý này, cho nên lần cuối hạ lệnh, tạo thành hình dạng con rồng từng bước từng bước theo sát mặt sông mà vượt qua.
Sau khi toàn bộ an nhiên đi qua sông, Nam Phác Nguyệt tuy rằng trên mặt vô dị dạng, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận người này xác thật có chút điểm thông minh, nhưng cũng chỉ là một chút như vậy, y tuyệt đối cũng sẽ không vì chút này mà nhìn hắn bằng còn mắt khác, trừ phi y chết, nếu không, nghĩ cũng không muốn nghĩ.