Chương 106: Bừng Tỉnh Nếu Đó Là Mộng

Lại nói Bạch Dung, hắn ta năm nay bất quá mười tám. Hắn ta chín tuổi vào phủ, thời gian đi theo Nam Phác Nguyệt đã gần mười năm, biết rõ tính cách Vương gia nhà hắn.

Nam Phác Nguyệt mặt lãnh tâm thiện. Ngày thường thoạt nhìn xem Gia Cát Dật là địch. Kỳ thực, Gia Cát Dật không chỉ là trúc mã chi gia duy nhất của y, theo chú định của vận mệnh chỉ sợ cũng là tâm đầu ý hợp chi giao. Hai người đã sớm hiểu rõ tình cảm nhiều năm trong lòng mà không nói ra. Đặc biệt trước đó vài ngày, Nam Phác Cẩn bệnh tình nguy kịch. Gia Cát Dật có thể nói hai ba ngày lại chạy đến đây một lần. Làm một hạ nhân, sớm đã hiểu xem mặt đoán ý. Tâm cảnh Nam Phác Nguyệt lúc này, hắn ta ít nhiều có thể lý giải một chút, không ngoài khó tiếp thu mà còn thương tâm.

Bất quá nói ngược trở lại, chuyện này xảy ra quá mức đột ngột. Cho dù hắn ta là một hạ nhân không có bất kỳ quan hệ với Gia Cát Dật, trong một chốc cũng vì chuyện này mà thương cảm. Rốt cuộc một người đang yên đang lành, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, nói chết liền chết. Xác thật quá đáng tiếc.

Hồng quang phản chiếu trên gương mặt tuấn mỹ Nam Phác Nguyệt, đến đôi mắt cũng đỏ, không phân rõ là do đau hay do ánh lửa. Y biết rõ hỏi điều này có chút dư thừa. Mà hỏi điều này cũng chẳng có tác dụng gì. Bất quá chỉ là trong lòng quá tích tụ. Nam Phác Nguyệt dứt khoác không làm khó hắn nữa, xua tay nói: “Đi báo đi!”

“Vâng!!”

Y thất thần nhìn liệt hỏa như luyện ngục trước mắt, bỗng y nhắm mắt thật sâu.

Trong đôi mắt đỏ, tựa hồ thấy được gương mặt tiêu sái tuấn dật của người nọ. Bừng tỉnh đi nếu đây chỉ là mộng. Từ khi mới bắt đầu gặp mặt cho đến bây giờ …

“Ngài xác định y là hoàng tử mà không phải là công chúa sao?”

“Ngươi thật xinh đẹp…..”

“Nguyệt!! Để ta yêu ngươi …”

“Nguyệt!! Đáp ứng ta! Vĩnh viễn đừng rời bỏ ta …”

“Nguyệt!! Ta yêu ngươi …”

Nguyệt …

Nguyệt …

Nguyệt …

……

Hình ảnh trong trí nhớ, chiếu đi chiếu lại trong đầu y, đuổi cũng không đi, muốn vứt cũng không được.

Nhân diện đào hoa vi thời vãn. Truy ức thử tình dĩ võng nhiên.



Thì ra, hắn sớm đã bất tri bất giác mà trộm mất trái tim y. Chỉ là bản thân y vẫn luôn không có dũng khí thừa nhận mà thôi.

Không biết bản thân đã đứng đây bao nhiêu lâu, cũng biết đứng đây là vì cái gì. Trong bất tri bất giác, trời đã sáng.

Từ ngọn cây một vài bông tuyết bị gió thổi lạc bay vào cần cổ y, lạnh lạnh …

Một đêm này, y không khóc. Bởi vì tim đã đau đến chết lặng, không bao giờ biết như thế nào mới là đau hơn. Có lẽ, từ sau khi muội muội qua đời, y cũng đã không biết cái gì gọi là bi thương.

Khi Bạch Dung quay trở về, đã là mấy canh giờ trước. Nói là Thái phó vì thương tâm quá độ không thở được mà ngất đi.

Y phảng phất như không nghe thấy, cứ đứng như vậy, cái gì cũng không làm.

Lửa lớn vẫn luôn thiêu đốt hai ngày ba đêm mới hoàn toàn tắt, có ấm áp từ khói cùng tàn trơ lượn lờ thoát ra, nhè nhẹ, phảng phất như u linh thần bí mờ mịt.

Hạ nhân rửa sạch sẽ hoàn toàn đống đổ nát tàn tích. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ biến thành một vùng đất bằng phẳng khô héo và đen kịt. Cái chết của Gia Cát Dật oanh động không kém Nam Phác Cẩn. Sau khi biết được tin tức, trên dưới trong triều đều hiện lên vẻ kinh sợ cùng náo động.

Xử lý xong tang sự, Thái phó ngắn ngủi mấy ngày mà già đi rất nhiều. Tư Mã Ngọc cực kỳ bi ai đến khó nhịn, nhiều ngày liên tiếp không gặp khách nhân, nhốt mình trong nhà hối hận, tự trách không thôi.

Nam Phác Nguyệt vẫn là Nam Phác Nguyệt như cũ, chỉ là hành vi cử chỉ càng ngày càng thêm an tĩnh. Mỗi ngày sắc mặt như nước, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, suốt thời gian dài, hạ nhân cũng nhìn không ra có gì khác thường.

Nhưng mà, kỳ thật lại không như vây. Đôi khi, y sẽ vô duyên vô cớ bởi vì một món đồ vật nào đó mà nhìn thất thần đến nửa ngày. Đôi khi, y sẽ nhất thời kinh ngạc mà quên mất bản thân đang muốn làm gì. Đôi khi, y sẽ bỗng thức giấc lúc nửa đêm, không một tiếng động, nước mắt lăn dài trên gương mặt, vậy mà là mặn …

Trong đầu hiện lên dung nhan người nọ, hoảng hốt như cách một thế hệ, đã bao lâu rồi, rốt cuộc không được nghe người nọ không kiêng nể mà gọi tên mình, lâu đến chính y cũng rất nhanh quên mất gọi y là gì.

Y còn nhớ rõ hắn từng nói chính y đã lấy mất một món đồ của hắn. Kỳ thật, chính y đã sớm biết đó là cái gì. Mà lúc này đây, hắn không phải cũng đánh cắp trái tim của y sao, chỉ là hiện giờ sống chết chia lìa. Rốt cuộc y không có cơ hội thổ lộ tình ý với người nọ …

Tang thương chưa già. Nhật nguyệt vẫn còn.

Nam Phác Quốc cuối xuân năm 558, Ngụy Quốc chủ động liên hôn cùng Nam Phác Quốc, để thể hiện sự hòa hảo.

Nam Phác Vương vui vẻ tiếp nhận. Ngô quốc lâm vào căng thẳng.

Tam vương Ngô quốc Ngô Chi Sung lòng dạ hẹp hòi, mối thù năm năm trước vẫn sáng trong lòng. Tuy Gia Cát Dật đã chết, nhưng hắn vẫn không vui do không thể tự tay hạ sát. Vì thế, Nam Phác Nguyệt thuận lợi trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, gã ta âm thầm phái thích khách tìm cơ hội tru sát.

Tháng sáu cũng là tháng cuối hạ, Châu Kiều thuận lợi sinh hài tử, nghe đồn ngày ấy trong một đêm trăm hoa đua nở, trăm điểu trình tường, xuất hiện đại cát.

Châu Thúc Hưng ngụ ý là phá tai hóa cát, là một dấu hiệu tốt, vì thế bày tỏ ý định rõ ràng với Nam Phác Nguyệt, hẳn là y nên đi miếu dâng hương kỳ nguyện một chuyến, để biểu đạt lòng biết ơn.



Nghĩ đến đã lâu cũng chưa đi xa nhà, áp lực trong thời gian dài thật sự khiến tình thần cùng thể xác y mệt mỏi. Vì thế Nam Phác Nguyệt vui vẻ đồng ý.

Một ngày này, thời tiết tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp, ngoài cửa sổ rực rỡ gấm hoa, cây cối xanh um tươi tốt.

Trong viện tử nửa năm trước bị lửa thiêu rụi, lúc này khắp nơi đều nở rộ hoa mẫu đơn đoạt diễm trứ danh, hương thơm nhè nhẹ trên chóp mũi. Mỗi sáng sớm, một làn sương mờ ảo bao quanh những bông hoa, tiếng chim hót líu lo, một mảnh xinh đẹp.

Quay về hướng Vạn Hoa Các.

Trong hành lang dài u tĩnh, một thân ảnh thướt tha đứng trên thềm ngọc, nàng để vấn tóc người phụ nữ đã thành gia, một thân áo xanh tương phản với cảnh vật xung quanh, dịu dàng nhưng không mất đi vũ mị, rất khó tưởng tượng đây là nữ tử vừa mới sinh hài tử, lại vẫn có thể bảo trì dáng người thon thả đến vậy.

Lúc này, Châu Kiều đang dặn dò và chuẩn bị đội xe cho Nam Phác Nguyệt, kiểm kê từng món từng món đồ vật cần mang theo.

“Núi cao đường xa, con đường gập ghềnh, sợ sẽ xóc nảy, lại thêm một cái đệm mềm nữa đi!”

“Vâng!”

Một người hầu rời đi.

“Vương gia thích sạch sẽ, chỉ có ba tấm khăn gấm sao được, đi lấy thêm năm tấm.”

“Vâng!”

Lại một người hầu nữa rời đi.

“Còn có nhân mã. Mười người đi theo không quá an toàn. Vạn nhất gặp phải đạo tặc cường đạo, như vậy như thế nào được, nói ít lại tăng thêm mười người.”

Thị vệ dẫn đầu trước mặt đầu tiên ngừng một lúc, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Phu nhân, đây là Vương gia sắp xếp. Nói là không thích nhiều người, vốn chỉ định mang hai ba người mà thôi. Hay là tiểu nhân mãnh liệt tiến cử, Vương gia mới miễn cưỡng đồng ý. Ngài xem đây …”

Thị vệ lộ vẻ mặt khó xử.

Châu Kiều do dự một lát, tuy là lo lắng cho y. Nhưng nếu thị vệ đã nói như vậy, cũng không thể bao biện kiên trì mạnh mẽ làm thay, vì thế phất tay nói: “Bỏ đi. Trên đường nhớ chăm sóc y tốt. Thiết không thể xảy ra chuyện mới tốt.” Sau đó dường như nhớ tới điều gì, quay đầu về phía Bạch Dung, “Vương gia đâu?”

Bạch Dung nhìn nhìn thư phòng, sau đó quay đầu thành thật trả lời: “Vương gia còn đang chơi cờ. Tiểu nhân đi báo một tiếng.”

“Chờ một chút!” Châu Kiều ngăn hắn lại, thở dài một hơi nói: “Hay là để ta đi vậy.”