Chương 105: Gia Cát Dật Chết

Gia Cát Dật lại quát một lần nữa.

Thanh âm có chút lực bất tòng tâm, hiển nhiên đã dùng hết sức lực cuối cùng.

Thanh âm nghẹn ngào xuyên thấu qua khắp người, cùng với thanh âm vù vù bên cạnh, khiến cả người Tư Mã Ngọc run rẩy.

Giãy dụa! Do dự! Đầu đau như muốn nứt ra, cuối cùng hắn ta ngẩng mặt lên trời hét to một tiếng, sau đó nghiêm túc nhìn Gia Cát Dật, dường như có gì đó le lói trong mắt, hắn ta gian nan nói: “Chờ ta!!”

Gia Cát Dật không cón sức lực trả lời. Cơn đau trên đùi khiến hắn toát mồ hôi lạnh, hít phải khói càng khiến đầu hắn dần trở nên không còn thanh tỉnh, trong mệt mỏi, cơn buồn ngủ như đánh úp lại, ngay sau đó dường như lâm vào hôn mê.

Tư Mã Ngọc nuốt xuống lo lắng và không đành lòng, cắn răng bế Châu Kiều lên, mạo hiểm khói lửa, hướng về nơi rét lạnh bên ngoài lao ra.

Một chuyến này, coi như may mắn đã cứu được mạng hắn ta. Đợi khi hắn ta đặt Châu Kiều xuống, khi hắn ta lại một lần nữa muốn đứng dậy quay trở vô, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng vang lớn. Ầm một tiếng! Cả phòng ốc trong khoảng khắc sụp xuống một mảnh.

Chỉ còn lại đổ nát thê lương lộ ra dưới ánh lửa! Sợ mục kinh tâm!!

Tư Mã Ngọc hung hăng nắm chặt tay, móng táy đâm vào lòng bàn đến chảy máu, lại không cảm nhận được một chút đau đớn. Tiếng động thiêu nứt bên tai rất lớn, lại hoàn toàn không nghe thấy, đau đến mức công tâm!! Hoàn toàn không màng bất cứ điều gì muốn lao vào. Nhưng làn khói hít vào ẩn trong khí quản giờ khắc này huyết khí bốc lên, xông thẳng lên đầu, tức khắc hoa mắt mà ngất đi …

Chốc lát sau, khi một đám người thức giấc từ lúc nửa đêm chạy đến, phòng ốc đã đốt thành biển lửa.

Giờ khắc này, ảnh lửa đầy trời, tản ra hơi thở nồng đậm khiến người sợ hãi.

Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh sợ, bắt đầu luống cuống tay chân tìm cách dập lửa, Châu Kiều và Tư Mã Ngọc được nâng đến phòng dành cho khách, có sai vặt mời thái y tới.

Trong đám người lui lui tới tới, một ánh mắt đạm mạc đảo qua, lợi dụng tình thế dập lửa hỗn loạn, lặng lẽ chạy thoát ra ngoài.

“Ai có thể nói cho bổn vương, đây là xảy ra chuyện gì?” Nam Phác Nguyệt nhàn nhạt mở miệng chất vấn. Đôi mắt y nhìn về phía liệt hỏa cháy hừng hực, vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn …

Mọi người dừng bước chân, qua nửa ngày vẫn không có ai trả lời. Lúc này, thị vệ canh cổng tiến lên trả lời: “Vừa rồi Tả tướng đại nhân và Thái phủ đại nhân vội vàng chạy đến, chắc phát hiện nơi đây có ánh lửa, cho nên đến cứu người.”

Gia Cát Dật cũng đến! Nam Phác Nguyệt quét mắt nhìn chung quanh một lần, cũng không phát hiện thân ảnh Gia Cát Dật, tức khắc trong lòng hiện lên dự cảm không tốt.

“Có ai nhìn thấy Tả tướng đại nhân?”

Mọi ngươi hai mặt nhìn nhau, sau một lúc mờ mịt, toàn bộ lắc đầu.



Lửa lớn vẫn còn đang thiêu đốt, trong không khí tràn ngập tuyệt vọng khốc liệt cùng tĩnh mịch.

Y nôn nóng bất an phất phất tay. Bọn hạ nhân tiếp tục quay lại làm việc của mình.

Y nhắm chặt mắt, sợ hãi xâm nhập thân thể, không biết lúc này là ảo giác hay cảnh trong mơ.

Y không nghĩ nhiều, bắt đầu lang thang khắp nơi, tuần tra trái phải, nhưng nửa ngày qua đi, nhưng vẫn như cũ không phát hiện thân ảnh quen thuộc kia.

Lúc sau, Bạch Dung lặng lẽ đi đến phía sau y, nhỏ giọng trả lời: “Vương gia! Thái phủ đại nhận vừa được cứu tỉnh.” Sau đó lộ ra vẻ mặt mờ mịt nói: “Hắn sau khi tỉnh lại hoảng loạn kêu Dật đệ. Nói là … nói là cái gì bên trong còn người!! Còn nói cái gì mau đi cứu hắn! Thấy hắn ta cảm xúc không ổn định. Thái y liền cho hắn ta một châm, lúc này lại ngủ thϊếp đi.”

Gió lạnh thổi bay một góc áo, y một trận hoảng hốt, bên tai chỉ còn âm thanh ***

Gia Cát Dật … còn ở bên trong

Gia Cát Dật …

Còn ở bên trong …

Phảng phất như không thể tin được, Nam Phác Nguyệt thất thố lùi về phía sau hai bước, lảo đảo tập tễnh, nhìn lửa lớn, trong mắt có tuyệt vọng của kẻ chết đuối cùng sự sụp đổ của một ngọn núi khi binh bại. Y tựa như mất đi áo giáp lông nhím, bị một kích đến yếu ớt bất kham.

Dường như trong sâu thẳm trái tim y chợt vỡ òa ?? Dường như một âm thanh vỡ vụn có thể nghe thấy lờ mờ ?? Hơi thở của tử thần ào ạt tuôn ra ?? Đôi mắt đen của y đã bị nhuộm đỏ.

Ngọn lửa trước mắt vẫn không có chiều hướng giảm xuống. Cái gì nên đốt cũng đã cháy. Dù có dập tắt cũng không làm nên chuyện gì.

Trong giây lát, y hô to một tiếng: “Tất cả dừng tay lại cho ta!”

Trong ánh mắt hiện lên khủng hoảng. Lúc sau y hơi hơi nheo mắt lại, nhìn về phía từng người ở đây.

Mọi người như ngừng thở, mím chặt môi, chời đợi câu hỏi.

Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên: “Các ngươi, thật sự không nhìn thấy Tả tướng đại nhân?”

Y lặp lai câu hỏi từng chữ từng chữ một, sợ bọn họ không nghe rõ.

Mà bọn họ giống như đã hẹn trước với nhau, đồng thời lắc đầu, cúi đầu, trầm mặc không nói.

Lúc này, tiếng cú thê lương kêu to một tiếng, dưới bầu trời âm u, chỉ một mảnh hồng quang đâm vào trong mắt y.



Chợt, một nụ cười yếu ớt hiện ra trên khóe môi y. Nụ cười kia thật đạm bạc, trông như một làn khói mờ nhạt, chưa hiện lên bên má đã bị gió lạnh thổi bi thương rơi rụng, cho đến dần dần biến mất.

Thật lâu sau đó, y đột nhiên phát ra tiếng cười bi thảm thất kinh.

Thanh âm bất lực như, thê lương đến cùng cực.

Hết thảy đều có vẻ không chân thật, rõ khi gặp mặt lần trước, hắn vẫn còn khỏe mạnh, còn nhớ câu cuối cùng hắn nói với y.

“Chúng ta về nhà thôi!!”

Y cảm thấy có chút trào phúng. Muội muội vừa mất chưa bao lâu, đả kích y mình đầy thương tích. Vì cái gì? Vì cái gì mà ông trời vẫn không buông tha y? Vì cái gì từ bên người y, muốn cướp đi toàn bộ những người y yêu nhất.

Y vẫn đứng đó không nhúc nhích. Sắc mặt vắng lặng, đứng thẳng thật lâu, như một tấm bia đá.

“Vương gia! Ngài có muốn đi thông tri Thái phó đại nhân không?” Bạch Dung ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Thật lâu sau, Nam Phác Nguyệt vô lực phất tay, không nhìn bất luận biểu tình gì.

Bạch Dung hiểu ý, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.

“Chậm đã!” Nam Phác Nguyệt bỗng yếu ớt gọi hắn ta.

Hắn ta chạy vài bước quay lại: “Vương gia! Còn có chuyện gì?”

Thân hình Nam Phác Nguyệt bất động, ánh mắt nhìn ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt, chậm rãi nói: “Ngươi nói, hắn thật sự đã chết rồi sao?”

Ngữ khí bình tĩnh, không giống như đang hỏi, chỉ như là đang muốn nói cho chính mình nghe.

“Đây …” bị mắc kẹt với loại câu hỏi này, Bạch Dung nhất thời không nghĩ ra nên trả lời như thế nào.

Có chút ba phải, cái nào cũng được. Nhưng ở góc nhìn và suy nghĩ của hắn ta, Gia Cát Dật có tám chín mười phần là đã chết. Vương phủ to lớn như vậy một người sẽ không vô cớ mà biến mất. Huống chi theo lời thị vệ, hai người cùng nhau nhảy vào trong đám cháy. Lại còn chính tai hắn ta mới nghe được Tư Mã Ngọc nói Gia Cát Dật vẫn còn đang trong lửa lớn chưa ra được. Còn có bọn hạ nhân khác, bọn họ đều nói chưa thấy Gia Cát Dật. Dựa vào phân tích rõ ràng như vậy, nếu không phải đã chết trong lửa thì còn có thể là gì.

“Ngươi tin hắn đã chết sao?” Nam Phác Nguyệt tiếp tục hỏi, ngữ khí vẫn nhẹ phiêu phiêu như cũ.

Bạch Dung bị hỏi trong lòng có chút trầm trọng, thẳng thắn nói: “Gia! Không dối gạt người. Tiểu nhân tin đại nhân đã chết!” Nói xong lại tiếp tục an ủi y: “Vương gia! Ngài không nên khổ sở. Nếu sự tình đã xảy ra. Chúng ta có thương tâm cũng vô dụng. Trời rét khí lạnh. Lửa này cũng không nhỏ. Vạn nhất không cẩn thận khiến ngài bị thương. Như thế sẽ rất phiền phức. Ngài vẫn nên về sớm chút nghỉ ngơi.”