Tư Mã Ngọc phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhích người đuổi theo.
Hai người họ chạy nhanh như bay trên tường đỏ, hàng liễu khô nghiêng ngả lùi lại như chạy trốn, gió rít lạnh như đao cứa vào hai bên tai, thân ảnh hai người lại chưa dừng lại dù chỉ một khắc.
Không thể xảy ra việc gì, nhất định không thể. Gia Cát Dật yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Khi hai ngươi trước sau chạy đến nơi. Theo tầm mắt có thể thấy, nơi cổng phủ mờ ảo màu vàng, hai chiếc đèn l*иg màu cam treo ở hai bên tấm bảng, đèn và bóng tỏa ra thứ ánh sáng u ám và lạnh lẽo.
Giờ phút này, ngoại trừ hai thị vệ, bên trong Lăng An Vương phủ một mảnh trầm tĩnh. Hôm nay là ngày tết, toàn bộ hạ nhân cơ hồ sớm nghỉ ngơi, huống chi lúc này đã muộn như vậy chỉ sợ đã đi nghỉ từ lâu.
“Người đến là ai?” thị vệ đưa đao ngăn cản, nghi hoặc hỏi hai thân ảnh, trong ánh sáng mờ ảo, họ phải đến gần vài bước mới có thể nhìn thấy mặt.
Đã trễ như vậy, cư nhiên còn có người đến cửa không phải thích khách chứ, hai thị vệ lộ vẻ mặt phòng bị nghi ngờ.
Gia Cát Dật trong lòng nóng như lửa đốt, căn bản không có thời gian lãng phí với bọn họ, cũng không chào hỏi đạp chân chạy vào trong.
Tuy võ công Tư Mã Ngọc không bằng hắn nhưng may thay cũng có một thân nội lực, đuổi theo phía sau hắn, chỉ sợ hắn trong lúc xúc động mà xảy ra sơ xuất.
Hai người như một cơn gió nhỏ chạy qua bên người hai thị vệ đã bị họ làm lơ.
“Các ngươi …” Dưới tình thế cấp bách hai thị vệ liền đuổi theo.
Một thị vệ vừa đuổi theo vừa kinh ngạc: “Ta vừa mới như thế nào cảm thấy một người ở phía trước là Tả tướng đại nhân.”
Vừa nói như vậy, thị vệ còn lại như bừng tỉnh đại ngộ, đột ngột ngừng bước chân nói: “Chính là Tả tướng đại nhân.”
Vào lúc này, nhìn lên qua vài bức tường đỏ, cả hai nhận thấy làn khói đen dày đặc gần như cùng một lúc.
“Không xong rồi cháy rồi!”
Một người kinh hô.
“Mau đi gọi người.”
Hai người kinh hoảng thất thố chia nhau chạy khắp nơi không phân biệt đông tây nam bắc làm loạn gọi một hồi.
Hai người Gia Cát Dật một đường chạy đến tân phòng đang bốc cháy. Lúc này ánh lửa đang lan rộng như một con rắn, ngọn lửa đỏ rực bắn thẳng lên trời, không khỏi khiến Gia Cát Dật đổ một trận mồ hôi lạnh.
Cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng hắn ngay lập tức, hắn không nghĩ nhiều mà muốn đừng dậy lao vào trong.
Tư Mã Ngọc cả kinh vội vàng tiến lên một bước ngăn cản, lớn tiếng trách mắng: “Ngươi làm gì?”
Lửa lớn cháy nóng rực bên ngoài, ngọn lửa trong lòng hắn càng thêm thiêu đốt, đất trời như sụp đổ, dưới sự vội vàng, thanh âm Gia Cát Dật mang theo nghẹn ngào cùng run rẩy, cất cao trả lời: “Y ở bên trong!”
Y…. ở ….. bên …… trong…..
Tiếng vang như dây đàn, trái tim Tư Mã Ngọc căng thẳng, đau đớn, nhất thời xuất thần, sau đó tim tê dại, tái nhợt như mặt giấy, ôm chặt lấy vai hắn hét lớn một tiếng. không chút bình tĩnh: “Ngươi đây là đi chịu chết!”
Đây là lần đầu tiên Tư Mã Ngọc tức giận với hắn, mang theo bi thương cùng khẩn trương.
Gia Cát Dật không có thời gian trấn định, dường như chỉ cần chậm một bước có khả năng sinh tử cách biệt với người nọ. Hắn rốt cuộc bất chấp tranh cãi mà đẩy Tư Mã Ngọc ra, không chút do dự mà chạy vào trong.
Tư Mã Ngọc không chút phòng bị hắn đẩy ra, lảo đảo lui về sau vài bước mới có thể đứng vững thân hình, chăm chú nhìn bóng dáng hắn bị biểu lửa bao phủ, cảm xúc dâng trào mà hét lên: “Gia Cát Dật!”
Không ai đáp lại, thanh âm như hòa vào ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt bên trong.
Gia Cát Dật hoảng loạn nhìn vào bên trong phòng, liếc mắt một cái tức thì thấy được người đang hôn mê trên giường.
Châu Kiều chỉ mặc áo trong cũng không hoàn toàn lộ thể, vào thời khắc loạn như thế này dù có lộ thể Gia Cát Dật cũng không có tâm tình lo lắng này nọ. Hắn vòng qua những đám lửa nhỏ đi đến trước giường, lật tung chăn qua lại chỉ thấy một mình Châu Kiều, không kìm được nôn nóng mà gân cổ gọi nàng.
Dưới vài tiếng gọi bức thiết, rốt cuộc khiến nàng mơ mơ màng màng mở mắt, còn chưa chờ hắn mở miệng hỏi vì khói quá nặng lại khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Gia Cát Dật phát điên đánh một quyền thật mạnh lên bức vách, sau khi khiến bản thân nhanh chóng bình tâm lại, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh.
Không buông tha bất luận một ngóc ngách nào, sau khi quét một vòng không thấy thân ảnh người kia, lúc này một tia may mắn hiện lên trong đầu hắn.
Có lẽ y không có ở đây.
Ánh mắt hắn khóa lên người Châu Kiều, đây là tình địch của hắn.
Bỗng nhiên ngọn lửa bùng lên dữ dội, bên tai hắn chỉ còn tiếng lửa cháy, thời gian không còn nhiều.
Rốt cuộc không suy nghĩ nhiều nhanh chóng bế nàng lên.
Lửa lớn như cháy da, hắn đi được vài bước không ngờ một cây xà thật lớn trên nóc nhà trong nháy mắt ầm ầm nện xuống.
Thập phần nhanh chóng.
Ôm nàng trong lòng ngực nên không thể thực hiện được bất luận sự né tránh nào.
Hắn không hề suy tính bất luận điều gì mà bảo vệ nàng.
“A” cùng thời khắc ấy là tiếng gào tê tâm liệt phế vang lên.
Xà ngang đè lên đùi hắn một cách tàn nhẫn, hắn nỗ lực rút chân ra nhưng lại không có chút sức lực nào, một cơn đau xuyên thấu ập đến, hắn nghiến răng mắng một tiếng sợ rằng chân đã bị phế.
Khói đặc cuồn cuộn, hắn không chịu được mà khụ hai tiếng, trước mắt như tối sầm lại, xem ra chạy trời không khỏi nắng.
“Dật đệ!”
Trong ánh lửa, thân ảnh Tư Mã Ngọc mơ hồ tới tìm hắn.
Gia Cát Dật không biết nên vui hay lo lắng vì hắn ta đến tìm mình, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập cảm động cùng ấm áp.
Lúc này, khi Tư Mã Ngọc còn cách hắn vài bước, thì bình phong bị lửa thiêu đốt trong nháy mắt đổ xuống về phía Tư Mã Ngọc.
“Cẩn thận!!”
Trong phút chốc tim Gia Cát Dật như thắt lại, vì hắn ta mà đổ mồ.
Tư Mã Ngọc khẽ lắc mình thoát khỏi nguy hiểm, thở ra một hơi nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Rốt cuộc khi Tư Mã Ngọc đi đến trước mặt hắn, thấy dưới thân hắn hiển nhiên còn một người đang ngất.
Lông mày nhíu lại, điều này thật khó giải quyết.
“Khụ ~ khụ ~” vừa muốn mở miệng, Gia Cát Dât không nhịn được bị sặc, sau khị ho khan hai tiếng tiếp tục nói: “Mau mang nàng ra ngoài trước!”
Sau đó dùng hết sức lực đưa Châu Kiều dưới thân đẩy ra ngoài.
Tư Mã Ngọc đỡ Châu Kiều trong lòng, phát hiện phía sau người hắn bị vật nặng đè, trong lòng căng thẳng, hai mắt như nứt ra, gắt gao hét lên: “Ngươi thì làm sao bây giờ?”
Thời gian gấp gáp như vậy, Gia Cát Dật sao có thể kỳ kèo với hắn, yếu ớt phát ra một câu: “Các người đi trước, ta đi theo sau ra ngoài.”
Tư Mã Ngọc mím chặt môi, tay nắm thành quyền lắc lắc đầu: “Không! Chúng ta đi cùng nhau!!”
Vào những lúc thế này, Gia Cát Dật không có thời gian mà cảm động, hắn không nhịn được gấp đến đỏ mắt cả giận nói: “Đi đi!!!”
Thấy hắn ta vẫn thống khổ rối rắm bất động như cũ, Gia Cát Dật lại thúc giục một lần nữa nói: “Ngọc huynh mau mang nàng ấy ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ đều chết ở đây!”
Thanh âm thiêu đốt bùm bùm như bùa đòi mạng thúc giục, hắn ta gian nan đưa ra quyết định, đại não phảng phất như đọng lại, hai chân cơ hồ như lâm vào đầm lầy, hắn ta không thể nào di chuyển được, người trước mắt là bằng hữu của hắn ta, là tri kỷ của hắn ta, càng là người hắn ta thương, sao hắn ta có thể bỏ lại mà đi ra ngoài ……