Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 102: Cảnh Còn Người Mất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Phác Nguyệt quỳ gối trước giường, hốc mắt y đỏ bừng, nắm lấy tay Nam Phác Cẩn, không ngừng gọi nàng.

“Cẩn Nhi …..” Giọng nói y nghẹn ngào, thần sắc vô cùng bi thương, thấp thấp gọi nàng.

Gia Cát Dật vẫn ôm nàng, ngơ ngác nhìn nàng, mà bàn tay hắn đang nắm đã dần dần chuyển lạnh.

Mặt nàng tuy đã thon gầy không ít, nhưng vẫn cứ mỹ lệ, nét mặt an tường, tựa hồ chỉ là đang ngủ, tựa hồ như qua không lâu, nàng sẽ còn tỉnh lại, mỉm cười với hắn …

Y sư lấy một chiếc áo trên đắp lên người nàng, thi lễ trả lời hai người: “Thái phi, Vương gia, phục tất, công chúa cần hô liễm.”

Xoang mũi đột nhiên đau xót, nước mắt Nam Phác Nguyệt cuối cùng cũng trào ra, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của nàng, không thể kiềm chế được bản thân.

Gia Cát Dật như bị vật gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, nghẹn đến khiến hắn dị thường khó chịu.

Tấm màn vô lực buông xuống, chỉ có tiếng khóc than vang vọng trong căn phòng an tĩnh. Lúc này, Bạch Dung vội vàng chạy vào, nhìn thấy một màn trong phòng, tức khắc kinh hách đến nói không lên lời.

Hắn ta vốn định nói: Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, Vương gia mau quay trở lại đi. Nhưng xem ra với tình huống như hiện tại, hắn không biết nên tiếp tục làm hỉ sự hay lập tức chuẩn bị tang sự.

Thật lâu sau, Nam Phác Nguyệt hoang mang lo sợ chậm rãi đứng dậy, sau khi chăm chú nhìn người trên giường thật sâu một cái, rốt cuộc khàn giọng âm trầm hô: “Hô liễm, báo tang.”

Y sư gọi người nhà chùa đến, người nhà chùa cẩn thận khiêng nàng đi.

Khi nâng đến cửa, Nam Phác Nguyệt nhịn không được kêu: “Chờ một chút!”

Y chạy đến nhìn nàng thêm một lần nữa, nước mắt tức khắc lấp đầy tầm mắt.

Cuối cùng, y biết không thể tiếp tục nhìn nữa, vô lực phất tay, trong mê mang, vầng sáng kia càng ngày càng xa…..

Hôn sự cứ thế gác lại, buổi sáng ngày hôm sau, bên trong phủ treo phủ lụa trắng.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, hỉ sự thay bằng tang sự, không khỏi khiến mọi người bàn tán xôn xao, có người đồn tân nương là sát tinh, có tướng khắc phu, còn có người đồn hai người nhất định bát tự không hợp, cho nên mới dẫn tới sát thân.

Đối với những việc này, Nam Phác Nguyệt hoàn toàn không có tâm tình để ý. Lại nói Tướng quân phủ, Châu tướng quân bị điều này làm cho buồn đến thấu tim, vốn dĩ gả nhi nữ là một sự kiện trọng đại và hạnh phúc, giờ thì tốt rồi, gặp phải việc xung hỉ loại này, hắn còn chưa kịp oán giận, đã bị người khác bình phẩm từ đầu đến chân trước.



Mà Nam Phác Nguyệt đang bận rộn xử lý tang sự, cũng không quên sai người đi gửi lời nhắn.

Ngày đó, quản gia chuyển lời nói với Châu tướng quân, tuy rằng hôn sự chưa hoàn chỉnh, nhưng trong lòng y nhận định nàng là thê tử, cho nên không cần lo lắng, còn những lời đồn đó, Nam Phác Nguyệt chỉ nói là những lời nói vô căn cứ, căn bản không cần để ý.

Nghĩ đến thiên tai nhân họa là không thể tránh khỏi, nếu đã xảy ra, có nói thêm cũng vô ích, người chết là chuyện lớn, dứt khoát không can thiệp, cứ để mặc họ đi.

Ánh trăng như nước, vì sao lấp lánh, Châu Kiều ngồi trên giường, lụa xanh bay bay, ánh nến ấm áp, sau khi sự việc phát sinh hôm qua, nàng lúc này một thân bạch y thay cho hỉ phục đỏ thẩm, nàng bỗng cảm giác bản thân mệt mỏi, thở dài một hơi mang theo chua xót cùng tang thương.

Đã trải qua nhiều việc thống khổ bất kham, phảng phất như sau một đêm này, nàng càng trở nên thành thục, có quá nhiều thứ lấp đầy trái tim nàng, nàng không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa …

Vào ngày này, những dải cờ trắng dài tung bay trong gió lạnh, các nhà sư đang tụng kinh, những sợi dây cọ vào tượng đài tạo nên âm thanh sột soạt.

Linh cữu Nam Phác Cẩn chậm rãi nhập huyệt sâu, cờ phan tiên minh mà ngưng trọng.

Sau khi tế điện xong, mọi người bắt đầu đắp đất lên mộ.

Nam Phác Nguyệt đứng ở một bên, an tĩnh nhìn mặt linh cữu dần dần bị đất che lấp, càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất thành một màu vàng của đât.

Nam Phác Cẩn tiểu liễm cùng liệm đều là do y tự tay làm, toàn bộ quá trình, y không chảy một giọt nươc mắt, mà hiện tại … y đưa tay lên trước sờ soạng, có nóng ướt trên mặt, một ít được gió thổi khô, còn lại thì đang chảy xuống.

Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mắt, y quay đầu lại nhìn, là Gia Cát Dật.

Ngày đó, Nam Phác Cẩn qua đời, Uyển thái phi đổ bệnh, dù đang trong trường hợp quan trọng nhưng thái độ tiều tụy bất kham, vì mọi việc liên quan đến tiến hành tang sự, toàn bộ đều chồng chất trên người Nam Phác Nguyệt. Lúc này, y đã liền tiếp nhiều ngày liền chưa nghỉ ngơi gì., quầng thâm thật sâu hai bên mắt, khiến người nhìn thấy liền đau lòng.

“Chúng ta về nhà thôi.” Gia Cát Dật nói với y.

Y gật gật đầu.

Thấy y đáp lại, Gia Cát Dật cũng không nhiều lời, vỗ vỗ bờ vai y, xoay người quay về.

Di Tâm Uyển vẫn yên tĩnh như ngày xưa, y đi dọc hành lang đến chủ thất, dọc đường đi, một bóng người cũng không có.

Bầu trời xám xịt tựa nỗi sầu tích tụ mấy ngày qua.

Trong phòng, hết thảy gia cụ đồ dùng vẫn còn, lại có vẻ trống vắng, chỉ vì nữ tử với lúm đồng tiền như hoa kia, không bao giờ đứng ở trong phòng cười với y.



Nam Phác Nguyệt ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn mặt kính mờ nhạt, duỗi tay lau đi, một tầng bụi hơi mỏng, bắt đầu từ khi nào, nàng không còn nhìn vào gương trang điểm chải chuốt …

Cách đó hai bước, cổ cầm lẳng lặng đặt nơi đó, cô độc lạnh lẽo, Nam Phác Cẩn cách đây hai ngày trước, nàng nói muốn đánh đàn, sau khi đàn cho y nghe, nàng liền tùy ý đặt nơi này.

Không nghĩ đến nàng lúc ấy có bao nhiêu liều mạng, Nam Phác Nguyệt thở dài một hơi, đặt đàn trên gối, khảy khảy dây đàn, thanh âm có chút cay chát, ngón tay dừng trên dây đàn, nhẹ nhàng lướt qua, giờ khắc này, y cảm nhận thật sâu được như thế nào là cảnh còn người mất …

Nam Phác Quốc mùa đông năm 557, trưởng công chúa Cán Di mất, hưởng thọ mười sáu tuổi, sau truy phong thành Đại trưởng công chúa.

Trần ai lạc định, tựa hồ hết thảy đều khôi phục lại yên bình, Nam Phác Nguyệt có kiều thê của y. Sau khi Nam Phác Cẩn vĩnh biệt cõi đời, Uyển thái phi thương tâm rất nhiều, không lâu sau quay trở về Giang Lăng. Gia Cát Dật vốn mờ nhạt trong tầm mắt mọi người, bắt đầu bận rộn với việc của chính mình.

Tháng chạp kết thúc, rồng ngẩng đầu, ngày tết đến.

Một ngày này, trên dưới Nam Phác Quốc cử hành nghi thức nghênh đón xuân long trọng, tiên ngưu nghênh xuân, khẩn cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Đêm đến, trong cung bày yến tiếc, mọi người ăn mặc rực rỡ, tiếng đàn sáo, tiếng vui đùa ầm ĩ bên tai không dứt.

Gia Cát Dật hôm nay một thân y phục đen thêu mãng chỉ bạc, ngồi ở vị trí bên trái, rõ ràng không hòa hợp với những quan viên khác.

Ở dưới hắn là Tư Mã Ngọc, hai người ngồi song song, thanh thản nói chuyện, uống rượu đối ẩm.

Gia Cát Dật rõ ràng tâm sự nặng nề, vô tình đảo mắt hướng đối diện, liền dâng lên một tia phiền muộn.

Vị trí trống nơi đối diện kia, Nam Phác Nguyệt vẫn luôn không đến, muội muội mới mất không lâu, về tình về lý không cần tham dự.

Cũng không biết y gần đây thế nào, có còn thương tâm hay không, gần đây ăn uống có tốt hay không, thân thể có khỏe hay không, còn có….. y cùng kiều thê sống có tốt hay không.

Hắn bỗng cười tự giễu, hai vợ chồng nhân gia sống với nhau có tốt hay không, thì quan hệ gì đến mình.

“Dật đệ sau này có tình toán gì không?” Tư Mã Ngọc hỏi hắn.

Hắn sau khi uống cạn một chung, nghiêng đầu cười, nụ cười có chút bất đắc dĩ, vì thế nói: “Gia phụ gần đây đang tuyển thê cho ta, những tính toán sau này, tạm vô tâm suy xét.”

Tuyển thê, mắt Tư Mã Ngọc lộ ra ưu tư: “Ngươi quyết định cưới vợ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »