Nàng giúp hắn ta cởϊ áσ trong, vết thương lộ ra rõ ràng, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu. Châu Kiều dùng khăn che mặt giúp hắn ta lau khô vết máu, đơn giản rải thuốc bột tiêu độc lên miệng vết thương, sau đó nàng dùng băng vải giúp hắn quấn từng vòng băng bó vết thương, toàn bộ quá trình đều được nàng thực hiện cẩn thận tỉ mỉ hoàn toàn quên mất hắn ta chính là kẻ thù của mình.
Sau khi băng bó vết thương cho hắn xong, Châu Kiều đang muốn đứng dậy lại không ngờ hắn ta bỗng quay người thuận thế đè nàng trên giường.
Châu Kiều sửng sốt không biết phải làm sao, nhanh chóng vươn tay muốn đẩy hắn ta, giãy giụa hai lần không có kết quả, không khỏi vội vàng la lên: “Ngươi!”
Đây là lấy oán báo ơn sao, nông phu cùng xà, nếu biết sớm hắn ta là loại tiểu nhân này, nàng chết cũng không quản hắn ta. Nhưng hiện tại nói gì cũng vô dụng, bản thân đã như cá trên thớt không thể động đậy, chỉ có thể mặc người xấu xé.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Khuynh Trần thấy người dưới thân hô hấp hỗn loạn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Vì sao? Vì sao phải tốt với hắn ta? Hắn ta chán ghét loại cảm giác nói không lên lời này.Vì sao? Nhưng tóm lại hắn ta rất chán ghét.
Khi trong lòng đang rối bời thì hắn ta bỗng đứng dậy, buông nàng ra. Mặc kệ cảm xúc của nàng lúc này như thế nào, hắn ta đưa tay mặc lại quần áo. Đợi sau khi mặc xong áo khoác màu đỏ tươi, hắn ta quay đầu lại nhìn nàng.
Khuôn mặt mỹ diễm kia ném cho nàng một cái liếc mắt khinh thường, tiếp đó vận dụng khinh công rời đi.
Châu Kiều đứng ở bên giường nửa ngày vẫn chưa khôi phục tinh thần. Thời điểm hai người trên dưới đối diện trên giường, nàng nhìn thấy ánh mắt mà nàng chưa từng thấy bao giờ từ người nam nhân này, dường như đôi mắt ấy chứa đầy tình cảm trong đó có căm thù đến tận xương tủy, có kiên nhẫn bất đắc dĩ nhưng chính yếu chính là có chút mềm mại trong đó. Mà chút mềm mại phiêu phiêu này tựa như cánh bướm trong nháy mắt nhẹ nhàng bay vào trong tim nàng…..
Nàng phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu, thầm mắng bản thân đang mơ tưởng cái gì.
Nghĩ đến đám nha hoàn cũng sắp đến, nàng vội vàng cất hòm thuốc, lại không nghĩ đến khi xoay người, nàng phát hiện một ngọc bội ngọc bích thượng hạng nằm lẳng lặng trên giường.
Nàng cầm lên, tinh tế quan sát vài lần, trên mặt ngọc bội khắc họa hỉ thước và hoa mai, toàn bộ khối ngọc trắng được ghép với hoa anh đào vàng thập phần tinh xảo bắt mắt. Lấy bối cảnh gia thế của nàng mà nói, có món đồ vật tốt nào mà nàng chưa từng gặp qua, nhưng lần này không thể không nói, nàng xác thật chưa từng gặp qua ngọc bội xinh đẹp như vậy, thủ công tinh xảo như vậy.
Xem ra là hắn ta vừa mới đánh rơi, nghĩ đồ vật quý trọng như vậy nhất định đối với hắn ta rất quan trọng. Vì thế nàng tạm thời cất đi trước.
Mà cất nó đi là để sau này có cơ hội trả lại hắn ta cũng được hay là dùng làm điều kiện để đàm phán vơi hắn ta cũng vậy. Đây đều là chuyện sau này.
Mười tám tháng chạp chính là ngày Nam Phác Nguyệt đón dâu. Bên trong Kinh Trì thành vẫn còn được bao bọc trong màu bạc, đất trời vẫn bao phủ một trận hàn khí. Nhưng giờ phút này, Lăng An Vương phủ lại hỉ khí dương dương, náo nhiệt phi phàm xua đi cái lạnh giá của mùa đông.
Lăng An Vương phủ đón dâu lại là liên hôn cùng Tướng quân phủ, liên minh mạnh mẽ như vậy gần như trở thành đề tài phổ biến treo trên miệng của văn võ bá quan.
Vì muốn muội muội thuận tiện chứng kiến mình thành hôn, Nam Phác Nguyệt chuyển nàng đến phòng của mình. Mà tân phòng thì an trí ở thính thất của biệt viện.
Thính thất không nhỏ, đồ dùng cũng thập phần đầy đủ, chỉ là vẫn luôn không có ai ở mà thôi. Lại nói giờ khắc này, thính phòng được bố trí khá bề thế, cơ hồ nơi nơi đều là danh tác, đối với tân phòng mà nói không mảy may có ý tạm chấp nhận, cũng xem như rất giữ thể diện rồi.
Mỗi người đều vội vàng làm việc, tới tới lui lui trong đình viện Vạn Hoa Các, nhưng trên khuôn mặt đều mang biểu tình vui sướиɠ.
“Bạch Dung!” Nam Phác Nguyệt gọi tên gã sai vặt thân cận, vẻ mặt y trấn định tự nhiên như thường ngày, ngữ khí thanh thanh lãnh lãnh không có một chút sung sướиɠ cùng vui sướиɠ của một tân lang sắp đón dâu.
Bạch Dung vội vàng vừa chạy từ bên ngoài vào phòng, vừa đáp lời: “Vương gia có chuyện gì?”
Nam Phác Nguyệt mặt không đổi sắc, trầm giọng nói: “Cách đón dâu còn mấy canh giờ?”
“Hồi Vương gia, còn hai giờ nữa khởi hành.”
Hai canh giờ! Trong lòng y có chút hoảng loạn.
Hai canh giờ đối với y mà nói là quá chậm quá dài, bệnh tình muội muội đã có dấu hiệu nguy kịch. Y cũng không biết còn có thể kéo dài được mấy ngày hoặc đối với hiện thực mà nói, cũng không biết liệu có thể chịu đựng qua ngày hôm nay …
“Đi mời Tả tướng đại nhân đến!” nói xong dừng một lúc: “Nhanh lên!”
“Vâng!”
Trong lòng y trống rỗng đi vào trong căn phòng cách đó vài bước, gương mặt nhỏ của người nằm trên giường tái nhợt tựa hồ như phủ một tầng bột mỳ, trên miệng cũng hoàn toàn không có một chút huyết sắc, hồn hồn trầm trầm nỗ lực mở to hai mắt, bộ dạng an tĩnh như đang chờ đợi điều gì.
Uyển thái phi canh giữ bên cạnh nàng, người nhìn nàng trong lòng càng thêm khó chịu, cố nén nước mắt chua xót bồi nàng trò chuyện.
“Ca!” thấy Nam Phác Nguyệt bước vào, Nam Phác Cẩn gọi y.
Nam Phác Nguyệt đến trước giường, lo lắng nắm chặt tay nhỏ lạnh băng băng của nàng: “Ca ca ở đây. Cẩn Nhi muốn nói gì? Ca ca nghe!”
Nàng gượng ép lộ ra nụ cười: “Ca ca có từng nhớ chuyện chúng ta khi còn nhỏ?”
Y nghiêm túc gật đầu: “Nhớ rõ! Cả đời đều nhớ rõ.”
Nam Phác Cẩn như lâm vào hồi ức, nhỏ giọng lời nói nhẹ nhàng bắt đầu nhất nhất nói.
“Còn nhớ khi ta sáu tuổi, năm ấy ta là một tiểu nha đầu thích khóc nhè, ca ca cũng bất quá mười một tuổi, khi đó phụ vương chúng ta mất sớm, mẫu thân theo cung quy được đưa đi Giang Lăng, mỗi lần khi ta khóc lóc đòi gặp mẫu thân, ngươi luôn không chê phiền phức mà dỗ ta. Sau lại đau lòng ta, ngươi rốt cuộc ngàn dạm xa xôi mang ta đi. Sau đó, ngươi có tâm muốn ta lưu lại bên mẫu thân nhưng ta lại cực kỳ muốn đi theo ca ca trở về. Thế mà một lần này quay về đã mười năm …” Nói tới đây, nàng hỏi: “Ngươi có biết lúc ấy ta rõ ràng có thể an tâm lưu lại đó, vì sao lại muốn cùng ngươi trở về không?”
Y lắc đầu không nói.
Nàng tiếp tục nói: “Ta dĩ nhiên nhớ mẫu thân. Nhưng từ khi ta bắt đầu có thế ghi nhớ, chỉ có ca ca, chỉ có một người ca ca yêu ta, thương ta, chăm sóc ta không khác một vị phụ thân từ ái, ta từ lâu cũng đã quen cùng ca ca ở bên nhau.”
Mũi y phiếm chút chua xót, như có vật nghẹn nơi cổ họng. Đối với những điều muội muội nói y đều hiểu rõ. Y biết nàng rất xem trọng y, lại không nghĩ nàng thế mà rất xem trọng y, xem trọng y đến làm y hổ thẹn.
Nam Phác Cẩn ở bên này vẫn như cũ an tường nói: “Còn nhớ khi ngươi lần đầu tiên dạy ta vẽ chính là vẽ hoa mẫu đơn. Khi đó ta oán giận ngươi quá khó, ngươi liền kiên nhẫn cầm tay dạy ta. Ngày ấy ánh mặt trời rực rỡ, hoa mẫu đơn nở rộ, ngay cả gió thổi vào cũng thấy thơm và ấm áp …” Nàng nhắm mắt lại phảng phất như đang cảm thụ lại ngày hôm ấy, một lát sau thở dài nói: “Nếu chúng ta chưa từng lớn lên thì thật là tốt, ta vẫn như cũ là tiểu nha đầu mà ngươi vẫn hay gọi, ngươi vẫn như cũ là ca ca tốt ôn nhu như nước …”
Giọt nước mắt theo khóe mắt lăn xuống thấm ướt mái tóc đen trên gối.
Y mang theo ít giọng mũi, thấp giọng trả lời: “Cẩn Nhi vĩnh viễn đều là muội muội tốt của ta. Vĩnh viễn!” nói đến lời cuối cùng, trong tim y đau buồn xót xa, rốt cuộc cùng không nói lên lời.
Kiếp này kiếp sau, kiếp kiếp …