Tướng Gia Ái Thê

9.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính ngang bướng và nàng không muốn kết hơn với bất cứ nam nhân nào. Bởi vì nàng sinh ra đã được sống trong nhung lụa nên không muốn rời xa gia đình, nàng muốn đào hôn. Đám cưới của nàng lại diễn  …
Xem Thêm

Hoài Hương cũng đồng thời thét lên, sau đó lại hôn mê , bị nhấn chìm vào từng trận kɧoáı ©ảʍ. Ánh nến hỉ chúc vẫn sáng, trong phòng tân lang tân nương đã qua một đêm động phòng danh phù kỳ thực.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra . Hoài Hương trước tiên, thậm chí nghĩ không ra chính mình đang ở nơi nào.

Nàng ngồi xuống nhìn xung quanh, đều là bài trí xa lạ , nàng tại sao lại ở nơi này? “Tỉnh?”

Thanh âm trầm thấp gần gũi đến không thể tin được, Hoài Hương đồng thời đang cười “Oanh” một tiếng đỏ lên , cũng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhất là đêm qua lửa nóng triền miên . Thật cẩn thận kéo cao áo ngủ bằng gấm che lấp chính mình trần trụi, Hoài Hương trong lúc nhất thời thiếu hẳn dũng khí quay đầu lại.

Tuy rằng trong đầu nàng có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười nhẹ trên môi của hắn, cùng với đôi mắt đen như mực hiểu rõ lòng người , nhưng nàng hiện tại thật sự thực sợ hãi nhìn đến hắn!

Nàng rõ ràng không phải là tiểu thư, vì cái gì đêm qua còn… Hắn còn đối với nàng như vậy , mà chính mình cũng cư nhiên không có cự tuyệt, cứ để mặc hắn làm càn.

“Làm sao vậy?” Thanh âm trầm ấm mang theo chút lười biếng, cánh tay mạnh mẽ nắm ở thắt lưng của nàng , đem nàng kéo trở về trong lòng hắn, hai thân thể trần trụi kề sát vào nhau.

Thân thể mềm mại trong lòng vô cùng cứng ngắc . Làm cho hắn nhịn không được bật cười, hiểu được là chuyện gì xảy ra.

“Đã là vợ chồng, còn xấu hổ a?” Hơi thở vô cùng thân thiết phà vào sau gáy của nàng ấm áp, giữa hai người không một khe hở nhỏ. “Ta……” Thanh âm vốn dĩ mềm mại ngọt ngào, nhưng vì trận kí©ɧ ŧìиɧ rêи ɾỉ tối đêm qua mà trở nên khàn khàn,làm cho chính nàng hoảng sợ.

“Sao?” Nhan Khánh Ngọc đem thân thể mềm mại trong lòng xoay ngược lại, để cho nàng đối mặt chính mình.“Làm sao vậy?”

Không hề chuẩn bị tâm lý chống lại nụ cười của hắn, Hoài Hương lại nhanh chóng cúi đầu,không biết nên làm cái gì bây giờ..“Hương Nhi của ta , ta thực sự yêu nét thẹn thùng này của nàng, nhưng mà những người đang đợi ở ngoài cửa, chỉ sợ chờ thật lâu .” Nhan Khánh Ngọc trong thanh âm tràn đầy tiếc hận, khẽ vuốt tấm lưng mượt mà bóng láng của nàng, nỉ non nói lên sự tiếc nuối.

Hai người không hề có khoảng cách, hắn lại ôm nàng sát như vậy, du͙© vọиɠ nam tính của hắn đã sớm thức tỉnh, chính là nhìn xem sắc trời, chỉ sợ nếu không xuất hiện,ngoài cửa những người đó sẽ gấp điên rồi.

Hơn nữa tiểu tân nương của hắn da mặt lại mỏng như vậy , khẳng định chịu không nổi ánh mắt ái muội của hạ nhân, vẫn là quên đi.

“Ngoài cửa?” Hoài Hương ngẩn ra, thông minh tài trí đột nhiên toàn bộ trở lại trên người nàng.“Nguy rồi, hiện tại giờ nào ? Ta ngủ quá muộn ……”

Thấy nàng giống như con thỏ nhảy nhỏm lên, Nhan Khánh Ngọc vội vàng giữ chặt nàng, không quên lấy áo ngủ bằng gấm bao lấy thân hình mê người kia.

“Đừng nóng vội, còn sớm .” Hắn an ủi nói.

“Nhưng là, không phải nên hướng lão gia, phu nhân phụng trà?” Tiếng càng lúc càng nhỏ, đầu càng cúi gục xuống không dám ngẩng lên. .“Nhưng ta không phải là tiểu thư……“Vấn đề đã trở lại một lần nữa.

“Nàng nên sửa miệng gọi cha, nương.” Nhan Khánh Ngọc để cho nàng ở trên giường ngồi vững vàng, sau đó tự xuống giường thay quần áo.

“Ta?” Hoài Hương trừng lớn mắt, cha mẹ? Nhưng nàng không phải tiểu thư a .“Ta làm sao có thể!”

“Đương nhiên có thể.” Nhan Khánh Ngọc liếc nàng ánh mắt trách cứ. .“Nàng đã là thê tử của ta , không lẽ hiện tại muốn đổi ý?”

Cho dù muốn cũng không còn kịp rồi đi, vết máu trên giường là chứng minh tốt nhất .

“Tiểu thư mới là thê tử của ngươi.” Hoài Hương không chút nghĩ ngợi trả lời. Đưa tới ánh nhìn nghiêm khắc của hắn.

Kỳ quái, tính tình hắn không phải tốt lắm sao? Tại sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy “Hương Nhi.” Tuy rằng thực sự không muốn lại tiếp tục thảo luận về vấn đề này thêm nữa, nhưng vạn nhất trước khi hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, hôm nay nha đầu này thật sự lộ ra dấu vết, sự tình khẳng định thực khó giải quyết. Cho nên hắn đã quyết định, nhất định phải dạy dỗ nàng một phen .“Chúng ta ngày hôm qua đã nói qua, nàng không muốn chuyện Mạc Nguyên Thiến đào hôn bị bại lộ. Ta cũng không muốn làm một người chồng bị ruồng bỏ, cho nên từ giờ trở đi, ngươi chính là “Mạc Nguyên Thiến’trong mắt người khác , hiểu không?”

“Trong mắt người khác ?” Hoài Hương rất nhanh chóng nắm bắt được vấn đề này, ý là bao gồm cả hắn sao “Đúng, trong mắt người khác .” Nhan Khánh Ngọc lại khôi phục diện mạo ôn hòa , cười nhẹ điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng. .“Ở trước mặt ta, nàng cũng chỉ là thê tử của ta , Hương Nhi của ta , đơn giản như vậy.”

Hắn nói nhẹ nhàng đơn giản như thế, làm cho Hoài Hương cũng lộ ra tươi cười. Không biết vì sao, nghe hắn nói như vậy, khiến cho nàng thật vui vẻ, có loại cảm giác bị nhận định .

Cứ như vậy, nàng thay thế Mạc Nguyên Thiến, trở thành tướng gia phu nhân.

Làm cái thiên kim tiểu thư là làm như thế nào ? Đối với Hoài Hương mà nói, thật sự không khó .

Bởi vì từ khi bắt đầu có nhận thức. Nàng chính là Mạc phủ “Mạc gia” tiểu thư. Bởi vì Mạc Nguyên Thiến hiếu động thích náo nhiệt, so với các khuê nữ nên học nữ hồng thi thư, võ công đối với nàng có lực hấp dẫn lớn hơn, cho nên mỗi khi lão gia thỉnh lão sư đến quý phủ , cuối cùng đều là từ nàng ra mặt giả làm tiểu thư, ngoan ngoãn ở trong phòng đi học, mà tiểu thư Mạc Nguyên Thiến thực sự lại tìm cơ hội mà chuồn êm, đi tìm các hộ vệ trong phủ nghe chuyện về giang hồ, thậm chí còn đi bái sư phụ của thiếu gia học võ.

Chính vì vậy, bây giờ khi nàng lại giả làm Mạc Nguyên Thiến tiểu thư, cho nên đối với tình trạng hiện tại của nàng không phải là quá khó khăn.

Cho nên nàng đi theo Nhan Khánh Ngọc xuất hiện ở đại sảnh, hướng các trưởng bối thỉnh an phụng trà, các thành viên trong Nhan phủ nhận thức nàng, không có bất luận kẻ nào hoài nghi thân thế của nàng , mọi người đều nghĩ nàng chính là “Mạc Nguyên Thiến”.

Trời sanh tính không biết nói dối, mỗi lần nghe thấy có người gọi nàng “Nguyên Thiến”, luôn nhịn không được chột dạ, may mắn có Nhan Khánh Ngọc ở một bên luôn dùng ánh mắt trấn an nàng, mới làm cho nàng cảm thấy yên tâm hơn , có lẽ là bởi vì Nhan Khánh Ngọc biết được thân phận thật sự của nàng, hoặc là bởi vì hắn là người duy nhất trong Nhan phủ mà nàng tin tưởng, chỉ cần có Nhan Khánh Ngọc ở bên cạnh nàng, lá gan của nàng cũng lớn lên không ít, khi nói chuyện với người khác cũng sẽ trấn định hơn, sẽ không nghĩ bị người ta nghi ngờ mà vạch trần.

Nàng tựa như chim non vừa mới nở, ỷ lại vào kẻ mà nàng nhìn thấy đầu tiên là hắn.

Mấy ngày sau cứ như vậy bình yên mà trôi qua, nhưng hôm nay khi Hoài Hương tỉnh lại, lại phát hiện không thấy hắn đâu cả .

Nàng sợ hãi muốn đi hỏi xem hắn ở đâu, lại không biết có thể hỏi ai cho đúng, hơn nữa cũng sợ chính mình hỏi nhiều ngược lại lại lộ ra sơ hở, bởi vậy nàng chỉ có thể lo lắng chờ đợi hắn xuất hiện.

Từ buổi sáng đợi cho đến buổi chiều, Nhan Khánh Ngọc lại vẫn không xuất hiện.

Hoài Hương một mình đi đến ao nhỏ ở phía sau Ẩn Ngọc Lâu, trong lòng càng ngày càng bất an, đồng thời lại hiện lên cảm giác cô độc một mình một người bi thương , ẩn nhẫn giấu đi cảm xúc trong lòng, nàng thản nhiên cho tì nữ hầu hạ bên người lui xuống, thứ nhất là không có thói quen có người ở một bên, ngoài ra là tâm tình hiện tại của nàng, nàng rất sợ chính mình không khống chế được lại lên tiếng khóc lớn,làm cho tỳ nữ thấy , vạn nhất truyền ra ngoài có thể gây ra phiền toái .

Đợi người bên cạnh rời đi, nàng ngồi vào bên cạnh ao, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm thủy diện, trong lòng lại nhịn không được tưởng niệm về cuộc sống trước đây.

Không biết tiểu thư hiện tại có khoẻ không? Hai người luôn liền như hình với bóng, chưa từng có tách ra quá lâu, làm cho nàng thực không quen. Hơn nữa tiểu thư nàng kia cá tính rất mạnh mẽ nghĩ gì là nhất định làm cho bằng được, không biết có phải hay không lại dấn thân vào phiền toái ,thực làm cho nàng khó có thể yên tâm.

Thêm Bình Luận