“Ngươi đi ra ngoài nhanh lên ” Nàng vội vàng đứng dậy, lôi kéo ống tay áo của hắn muốn hắn rời đi.” Không may bị người ta nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm.”
“ Sẽ hiểu lầm cái gì?” Nhan Khánh Ngọc bất động như núi ngồi tại vị trí, nhìn bộ dáng lo lắng của nàng.
Tân nương tử cư nhiên ở đêm tân hôn vội vã đem chú rể là hắn đuổi ra khỏi phòng , điều này làm cho người ta nhìn thấy không bị chê cười mới lạ đó.
“Ngươi…” Động tác phút chốc dừng lại, Hoài Hương lúc này mới phát hiện hắn một thân y bào đỏ thẫm, này “Ngươi chính là Nhan Khánh Ngọc?” Thật sự quá mức kinh ngạc, nàng cư nhiên mang họ tên ra trực tiếp gọi hắn.
“Cuối cùng cũng phát hiện sao?” Nhan Khánh Ngọc không trực tiếp trả lời, hắn thú vị nhìn biểu tình trên mặt nàng không ngừng biến hoá, quả nhiên cùng nàng thành thân, lạc thú không nhỏ.
“Nhưng là…… Ngươi……” Hoài Hương chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong chuyện này có gì sai lầm sao, hắn tại sao lại là Nhan Khánh Ngọc chứ!“Ngươi vào phòng như thế nào ?”
Một đống vấn đề lớn ở trong đầu nàng hiện lên, cuối cùng vấn đề này mới nhảy ra khỏi đầu .
Nàng nghĩ đến, lúc này ngoài kia hẳn là còn rất nhiều quan khách đi, cho dù là trở về phòng, không phải cũng nên có một phen phô trương sao? Ít nhất bà mối nên đến đây.
“Nàng có thể tự mình xốc khăn hồng trùm đầu, ta sẽ không thể tự mình tiến vào phòng sao?” Nhan Khánh Ngọc nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng , thoải mái mà chống đỡ, giống như chuyện này không có gì cùng lắm thì ….
Trên thực tế, là hắn tốn không ít sức, mới đem một đám người bỏ lại trước viện, chính là muốn một mình cùng nàng ở chung. Nếu không hôm nay phô trương như vậy, đêm động phòng hoa chúc của hai người chắc chắn sẽ bị mọi người ồn ào , cả đêm náo loạn không ngớt !
“Ta đây là có lý do !” Hoài Hương mặt đỏ lên. Nhớ tới “Trọng trách” của mình, vội vàng tỏ vẻ.
“À? Cái lý do gì ?” Hắn thật muốn nghe xem. Nàng sẽ nói ra cái lý do gì đây.
“Ngươi trước đáp ứng ta, không thể giận.” Sợ hãi nhìn hắn, Hoài Hương yêu cầu như thế .
Có lẽ là bởi vì lúc trước gặp nhau ở chung, lại thấy hắn có khí chất giống như Trầm Thiên Hạm, Hoài Hương đối mặt với hắn lá gan lớn hơn một chút. Lúc này trong lòng nàng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn hắn chính là Nhan Khánh Ngọc, nếu là người khác, nàng hiện tại không biết còn có thể tỉnh táo không nữa, chỉ sợ đã sớm bị dọa khóc hoặc dọa đến hôn mê đi “Được, ta đáp ứng nàng sẽ không tức giận.” Nhan Khánh Ngọc cũng sảng khoái, một lời liền đáp ứng , đêm tân hôn, vốn không nên nổi giận cùng tân nương tử của mình .
“Thật sự?” Thấy hắn gật đầu cam đoan, Hoài Hương mới mím môi, cố lấy dũng khí thẳng thắn,“Bởi vì ta không phải tân nương tử!”
Biểu tình của Nhan Khánh Ngọc tức thì có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, không dự đoán được nàng sẽ nói ra loại lý do thái quá này, rồi sau đó bất đắc dĩ chỉ chỉ lên người nàng.
“ Trên người nàng mặc giá y, còn nói chính mình không phải tân nương tử?” Hắn lắc đầu, không biết có nên giễu cợt nàng lấy cái lý do vô lý này hay không .“ Có phải nàng muốn ta tin rằng, nàng kỳ thật không phải thiên kim Mạc phủ , mà chỉ là một nha hoàn thôi phải không?”
“Ngươi làm sao biết?” Hoài Hương giật mình mở lớn mắt, đối với hắn có vài phần kính trọng, bắt đầu tin tưởng hắn thật sự là đương triều Tể tướng Nhan Khánh Ngọc .“Ngươi thật sự lợi hại đúng như lời mọi người đồn!”
“Cám ơn.” Nhan Khánh Ngọc cười khổ, bị nàng khen ngợi như vậy không biết là nên khóc hay cười nữa, chỉ có thể theo lời của nàng đáp.“ Nàng chính là nương tử của ta, người ta nói xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nàng thực sự chắc chắn muốn tiếp tục chơi trò ‘Ta không phải’ này mãi sao?”Hắn trăm phương nghìn kế thoát thân để trở về tân phòng, cũng không phải là muốn nghe nàng nói những điều này .
“Ta thật sự không phải a.” Hoài Hương nhìn thấy hắn không tin, nóng nảy.” Ta là hầu nữ bên người thiên kim tiểu thư Mạc phủ , ta gọi là Hoài Hương , tiểu thư kiên trì muốn đào hôn, mặc cho ta khuyên như thế nào nàng cũng không nghe, còn muốn ta trước thay thế nàng, miễn là làm cho người ta không phát hiện ra nương tử đã biến mất! Ta thật sự không phải Mạc Nguyên Thiến a.”
Nàng nhanh chóng đem sự việc trước sau trình bày với hắn, Hoài Hương thiếu chút nữa không thở nổi.
Thấy bộ dáng kích động của nàng , Nhan Khánh Ngọc nao nao, thu hồi tươi cười.
“Nàng không phải Mạc Nguyên Thiến?” Nàng tại sao lại không phải Mạc Nguyên Thiến? Ngày ấy ở Mạc phủ, hắn ở đằng sau núi giả chính tai nghe thấy tỳ nữ ở tìm “Tiểu thư” a .
“Ta thật sự không phải.” Hai mắt Hoài Hương hồng hồng, chỉ sợ hắn không không tin lời nói của mình:“Ta gọi là Hoài Hương, là Nguyên Thiến tiểu thư khi còn bé mang về trong phủ , ta thật sự không phải tiểu thư.”
“ Dừng dừng, nàng nói nàng tên gì?” Nhan Khánh Ngọc tuấn mi nhíu lại, nhớ tới một chuyện.
Hoài Hương.” Nươc mắt đảo quanh trong hốc mắt, Hoài Hương trả lời.
“Hoài Hương……” Nhan Khánh Ngọc trí nhớ hơn người nhớ tới ngày ấy ở sau hòn giả sơn, thật là có một tỳ nữ đang tìm “Tiểu thư”, nhưng một nữ tử khác theo phía sau đến tìm là “Hương Hương”. Thì ra, nàng khẩn trương là vì nữ tử kia tìm nàng, là hắn đã hiểu sai .
“Ngày đó ở sau núi giả , nàng khẩn trương như vậy , là sợ bị ai tìm được?” Hắn thử hỏi.
“Nhạc Nhạn a.” Hoài Hương tuy rằng không rõ hắn vì cái gì đột nhiên lại hỏi đến chuyện của ngày hôm ấy, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời.” Ta trộm điểm tâm từ phòng bếp đi ra, nếu để cho Nhạc Nhạn phát hiện sẽ bị đòi lại,như vậy ta thật sự đau lòng a” Nàng lại nhìn hắn một cái, giọng nói mang theo một chút bất mãn.“Ai…. Không bị Nhạc Nhạn phát hiện, vẫn là không ăn được điểm tâm.”
“Ta đây không phải đã sai người làm điểm tâm bồi thường nàng sao?” Nhớ tới ngày ấy, trên mặt Nhan Khánh Ngọc lại xuất hiện tươi cười, theo ánh mắt hắn nhìn về bàn đầy thức ăn ngọt ở một bên, còn như thấy lại tình cảnh ngày đó, mặt của nàng không hiểu mà đỏ.
“Vậy ngươi tin tưởng ta không phải tiểu thư ?” Hoài Hương mở to mắt to, tâm tình đã có chút phức tạp.
“Ta tin lời nói của nàng, nàng không cần phải khóc?” Nhẹ nhàng đem nàng ngồi vào trước mặt mình , hắn vươn tay lau đi lệ trên má nàng “Nàng tại sao lại thích khóc như vậy ?”
Thanh âm dễ nghe như là thở dài, lại giống mang theo một chút không muốn, làm cho Hoài Hương trong lòng phát sinh ra ngọt ý, như là mới vừa rồi ăn miếng bánh ngọt kia.
“Tại ta hay khóc thôi.” Nàng nhịn không được hướng hắn làm nũng. Sau khi được hắn tín nhiệm, lòng của nàng an ổn một chút.“Ngươi có thể đáp ứng ta hay không , cũng đừng nổi giận với tiểu thư? Tiểu thư chỉ là ham vui thôi.”
“Mạc Nguyên Thiến sao? Ta không thèm để ý.” Nhan Khánh Ngọc khẽ vuốt má của nàng , trong lời nói dường như không coi trọng.
“Thật sự không tức giận? Vậy là tốt rồi.” Hoài Hương nhẹ nhàng thở ra cũng không có nghe ra hắn ý tại ngôn ngoại, hắn chính là đang vui sướиɠ cũng sẽ không truy cứu chuyện Mạc Nguyên Thiến đào hôn.
“Hương Nhi, ta có việc hỏi nàng.” Kéo tay nàng, Nhan Khánh Ngọc từ đầu đến cuối, để ở trong lòng cũng chỉ có nàng, Mạc Nguyên Thiến như thế nào đương nhiên không liên quan đến hắn.
“Hương Nhi?” Nàng ngây ngốc, nửa khắc mới phản ứng lại đây là gọi nàng.“Tiểu thư cùng Thiên Hạm đều bảo ta là Hương Hương ”
Khi nghe đến hai chữ “Thiên Hạm” này khuôn mặt anh tuấn hơi trầm xuống , rất nhanh lại khôi phục khuôn mặt tươi cười.“Ta đây càng thích gọi nàng là Hương Nhi .”
Thấy nàng còn có ý tranh luận cùng hắn về vấn đề xưng hô, Nhan Khánh Ngọc liền trước một bước mở miệng ngăn nàng.
“Nàng trước tiên trả lời ta, hôm nay trên kiệu hoa là ai? Cùng ta bái đường là ai?” Sau khi biết rõ sự tình, hắn liền nghĩ biện pháp, lưu lại tân nương giả mạo này.
“Là ta a.” Hoài Hương ngơ ngác trả lời.
“Vậy thì tốt lắm.” Nhan Khánh Ngọc vừa lòng cực kì.