“Dạ.” Các tỳ nữ gật đầu. Trầm Thiên Hạm đang nhìn xem bốn phía . Cuối cùng cũng thất vọng đi về hướng khác tìm kiếm. Thấy người đã đi xa , Nhan Khánh Ngọc mới buông tay.
“Thất lễ .” Thấy nàng khẩn cấp rời đi trong lòng mình, Nhan Khánh Ngọc đột nhiên có cảm giác mất mát, muốn đem nàng bắt trở về.
“Ngươi tại sao lại trốn Thiên Hạm?” Hoài Hương lui về phía sau hòn giả sươn, toàn thân đối mặt hắn, trong mắt đã không còn vẻ tươi cười, mà là một phần cảm giác đối với hắn không tín nhiệm.
“Hắn chính là Thiên Hạm?” Nhan Khánh Ngọc đầu óc chuyển động, nhớ tới câu trả lời mới vừa rồi của nàng.“Ta giống hắn?” Hắn nhớ tới mới tên nam tử trẻ tuổi vừa rồi kia khí chất ôn nhuận như ngọc, diện mạo tuấn tú tao nhã, làm cho người ta rất hảo cảm, tuổi cũng xấp xỉ cùng nàng ……“Ngươi cùng hắn là quan hệ gì?” Câu hỏi cứ như vậy tự nhiên xuất ra khỏi miệng . Ngay cả chính Nhan Khánh Ngọc cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Thiên Hạm sao? Chúng tôi lớn lên cùng nhau a.” Hoài Hương theo bản năng trả lời, mới phát hiện không thích hợp.“Này, là ta hỏi ngươi trước, tại sao ngươi vẫn lấy câu hỏi của ta hỏi ngược lại ta a.” Bị nàng phát hiện . Nhan Khánh Ngọc phát hiện nàng cũng không phải ngu ngốc, chính là quá mức thật tình. Giống hiện tại, nàng nên làm là hô to cứu mạng hoặc là nhanh chóng ly khai đi? Tại sao còn dám cùng hắn ở chung một mình , tịnh hỏi chút không trọng yếu vấn đề .“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn trốn tránh Thiên Hạm? Ngươi làm chuyện gì?” Thấy hắn không mở miệng, Hoài Hương chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần.
“Bởi vì hắn muốn dẫn ta đi tham quan phong cảnh tuyệt đẹp của Mạc phủ, nhìn thấy ngươi, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, cho nên không muốn để cho hắn tìm được nhanh như vậy.” Nhan Khánh Ngọc mắt cũng không chớp trả lời, lại vẫn là không báo cho biết thân phận chính mình.“Tham quan trong phủ?” Hoài Hương linh quang chợt lóe.“Ngươi là khách nhân từ kinh thành đến ? Người của Nhan gia?”
“Cứ xem như vậy đi.” Hắn đáp ba phải cái nào cũng được.
“Nguy rồi.” Hoài Hương kêu thảm thiết. Nàng hoàn toàn đã chuyện quên lúc nãy . Thiên Hạm mấy ngày trước đây đã dặn dò các nàng hôm nay. Nhất định phải đem tiểu thư giữ thật chặt chẽ, đừng để cho nàng chạy loạn. Người Nhan gia muốn tới xem mắt, trăm ngàn đừng để cho tiểu thư đi quấy rối hỏng chuyện lớn. Nhưng là nàng vừa nghe thấy tin tức Nhạc Nhạn tự mình xuống bếp làm điểm tâm, liền đem nhiệm vụ này ném qua một bên.Trách không được trách không được tiểu thư lại hảo tâm nói cho nàng Nhạc Nhạn làm món Thiên Vạn Cao, bảo nàng nhanh lên đi đến phòng bếp, thì ra là có âm mưu.
“Nguy?” Nhan Khánh Ngọc không rõ, hắn là người Nhan phủ có vấn đề gì sao “Thiên Hạm nhất định sẽ tức giận.” Hoài Hương nhịn không được hoảng hốt. Không biết còn không đến cùng…… Tiểu thư hiện tại đã đi đâu vậy? Nàng nhanh đi tìm mới được.
Lại là Thiên Hạm? Nhan Khánh Ngọc bỗng nhiên phát hiện chính mình phi thường không thích nàng cứ gọi tên nam nhân khác. Nếu nàng là thiên kim Mạc gia, hôn sự đã sắp được cho phép, tại sao còn có thể nhớ kỹ một nam nhân khác như vậy “Tiểu thư?” Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to, lần này đổi lại là Hoài Hương không chút nghĩ ngợi, liền đem Nhan Khánh Ngọc “Lôi” đến phía sau hòn giả sơn.
“Hư.” Trên tay còn đang cầm theo bảo bối Thiên Vạn Cao vừa mới trộm đi ra từ phòng bếp. Không còn tay Hoài Hương đành phải lấy ánh mắt khẩn cầu hắn.“Đừng lên tiếng.”
“Kỳ quái, cũng không có ở đây.” Tỳ nữ nhìn khắp mọi nơi, không phát hiện người đang trốn ở phía sau hòn giả sơn.
“Tiểu Hồng, ngươi tại sao lại ở đây?” Đang tìm người Nhạc Nhạn nhìn thấy tỳ nữ hầu hạ phu nhân xuất hiện ở hậu viện, có chút ngoài ý muốn.
“Ta đang tìm tiểu thư, toàn bộ trong phủ cũng không một ai nhìn thấy bóng dáng của người đâu cả. Nếu so với tính cách linh hoạt hiếu động của tiểu thư, chỉ sợ nêu tiểu thư muốn trốn tránh, đem Mạc phủ toàn bộ lục tung lên cũng tìm không thấy.“Phu nhân muốn gặp tiểu thư.”
“Hương Hương đâu? Cũng không thấy?” Nghe thấy Nhạc Nhạn hỏi đến mình, Hoài Hương nhịn không được càng hướng một bên lui, lại không phát hiện mình lại oa vào trong lòng Nhan Khánh Ngọc. Nàng chỉ sợ bị Nhạc Nhạn phát hiện, một đôi mắt to lo sợ không yên trộm ngắm động tĩnh bên ngoài.
Đừng nói đến việc nàng không trông nom tiểu thư cẩn thận, chỉ cần Nhạc Nhạn phát hiện “Vật chứng” nàng trộm còn cầm trên tay một mạch thu hồi đi, nàng nhất định sẽ khóc.
“Các nàng ấy giống như đang tìm ngươi, mà lại thật vừa vặn ngươi hình như cũng không muốn bị người khác phát hiện.” Nhìn ra được sự khẩn trương Nhan Khánh Ngọc cúi người xuống ở bên tai nàng thầm thì. “Mà nếu ta hiện tại ra tiếng, ngươi nói sẽ như thế nào?”
Người xấu! Hoài Hương trừng mắt nhìn hắn, vừa tức vừa vội. Người này tại sao lại như vậy, đạo lý lễ thượng vãng lai hắn không hiểu là biết hay không a? Vừa rồi lúc Thiên Hạm tìm hắn, nàng cũng ngoan ngoãn phối hợp không lên tiếng, hiện tại lập trường đổi chỗ , hắn tại sao không có thể so sánh để ý làm theo sao?
“Chúng ta thử xem như thế nào?” Nhan Khánh Ngọc lộ ra tươi cười, giả vờ như muốn hô to, vì trong tay cầm đồ vật không thể bỏ xuống, Hoài Hương không có cách nào khác che cái miệng của hắn, dưới tình thế cấp bách điểm cao mũi chân, vốn là muốn lấy cái đầu nhỏ của nàng che lại cái miệng của hắn, lại không ngờ hắn phản ứng cực nhanh, nghiêng người cúi đầu xuống, làm nàng mất trọng tâm ngã về hướng hắn, đôi môi mềm mại cứ như thế đưa về phía hắn. “Ngô……” Hoài Hương trừng lớn mắt, vội vàng muốn thối lui, cánh tay Nhan Khánh Ngọc cũng đã chế trụ thắt lưng của nàng, để cho nàng dính sát vào chính mình, không chỗ thối lui.
Đôi môi ấm áp dán vào đôi môi phấn nộn của nàng, hai người hô hấp giao triền, hắn nhẹ nhàng phong độ bình thản vờn quanh đôi môi của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoài Hương phút chốc đỏ hồng.
Nhan Khánh Ngọc không tiến thêm một bước. Chỉ là lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ nhẹ vòng quanh hình dáng đôi môi của nàng, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy, trêu đùa, hấp thu ngọt ngào của nàng. Thâm hình mềm mại trong lòng không an phận vặn vẹo , như là đang kháng nghị, lại giống như là đang hưởng ứng sự trêu đùa của hắn.
Qua một hồi lâu, hắn mới tạm buông nàng ra.
“Các nàng ấy đã đi rồi.” Đáng tiếc . Không lý do tiếp tục hôn nàng .
“Ngươi!” Hoài Hương không chút nghĩ ngợi vươn tay đẩy hắn cách xa ra, sau đó một khắc hét to lên, “Thức ăn của ta.” Đến khi nàng kịp phản ứng lại, món Thiên Vạn Cao trên tay đã bị bỏ quên ở một bên, nàng bảo vệ món điểm tâm này cả buổi, theo bản năng vươn tay nhặt lên.
“Ngươi làm cái gì?” Nhan Khánh Ngọc sắc diện lộ ra cổ quái. Vội vàng đem nàng kéo lai.“Ngươi sẽ không muốn nhặt lên ăn chứ?”
“Không cần kéo ta.” Hoài Hương vẻ mặt cầu xin, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm vào món Thiên Vạn Cao, hoàn toàn đã quên chuyện bị hôn trộm lúc trước, trong mắt chỉ có món thức ăn thơm ngon không dễ kiếm kia, lại ngay cả một ngụm còn chưa kịp ăn. Nàng mất công sức lắm mới từ trù phòng nhập cư trái phép đi ra …… Lại bị hủy như vậy.
“Ngươi thật sự muốn nhặt?” Nhan Khánh Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn. Mạc phủ là thủ phủ phía nam, đường đường thiên kim Mạc gia lại tiết kiệm đến mức nhặt món điểm tâm đã rơi xuống đất?
“Ngươi không cần lo cho ta, buông ra! Có một chút không có dính vào, còn có thể ăn.” Hoài Hương giãy dụa , đối với món Thiên Vạn Cao kia chấp niệm vô cùng sâu xa.
“Thức ăn của Mạc phủ thực tiết kiệm như vậy sao?” Nhan Khánh Ngọc đương nhiên không buông tay, trực tiếp đem nàng ôm ra phía sau hòn giả sơn, an bày đến tiểu đình ở một bên, trước khi đi còn không quên đá văng món điểm tâm đã lấm lem bụi đất kia đi, làm cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng.“Cái loại điểm tâm này, Mạc phủ muốn bao nhiêu có bao nhiêu a.”
“Ngươi không hiểu đâu.” Mắt thấy món Thiên Vạn Cao đã hoàn toàn bị hủy hoại, Hoài Hương ai oán chuyển hướng hắn.” Nhạc Nhạn sở trường nhất chính là món Thiên Vạn Cao, nhưng nàng ấy hoàn toàn không muốn tiến vào phòng bếp. Hôm nay là vì có khách quý đến mới dành ra chút ít thời gian làm món này, ta thật vất vả đi trộm được hai khối…… Hiện tại toàn không có.” Nghĩ đến chính mình đợi hơn nửa năm mới đợi cho được điểm tâm món điểm tâm này, bây giờ lại trắng tay. Hoài Hương buồn bã đỏ cả mắt.