Nàng biết đây là kết quả tất yếu, thiếu phu nhân Nhan gia tuyệt đối không có khả năng là nàng.
Nhưng là…… Nhưng là…… Nàng lại không có biện pháp thản nhiên nói ra miệng.
Chuyện này rất tàn khốc, rất buồn cười , nàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thể chịu đựng được bên người hắn sẽ xuất hiện một nữ nhân khác, trở thành thê tử của hắn.
Nàng làm sao vậy, tại sao lại có loại ý tưởng này? Nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, huống chi với thân phận của nàng, hoàn toàn không xứng với hắn , càng đừng nói đến có tư cách độc chiếm hắn.
“Không phải như thế, tại sao lại im lặng như vậy?” Nhan Khánh Ngọc làm sao tin tưởng.
“Thϊếp……” Nàng ngẩng đầu nhanh liếc mắt nhìn hắn một cái, Hoài Hương nhanh chóng lại cúi đầu, nội tâm giãy dụa không thôi.
Nàng muốn ở lại Nhan gia , muốn ở lại bên người hắn. Nàng không cần thân phận Tướng gia phu nhân này, nhưng là nàng để ý đến vị Tướng gia này.
Nàng không muốn rời khỏi hắn, nhưng cũng không muốn thấy hắn che chở cho một nữ tử khác.
Nên làm cái gì bây giờ? Nên lựa chọn như thế nào “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, Nhan Khánh Ngọc càng xác định nhất định có việc phát sinh.“Hương Nhi, nàng có chuyện gì trong lòng, tại sao không thể nói cho ta biết? Chẳng lẽ chúng ta lúc này còn có chuyện gì giấu diếm?”
Nhan Khánh Ngọc không hiểu là, Hoài Hương cho tới nay đều tương đương ỷ lại hắn, mọi chuyện cần hắn, tại sao lại có chuyện không thể nói cùng hắn. Hoài Hương nhìn hắn, nhớ lại hắn đối với mình có bao nhiêu sủng ái,bao dung, trong đầu hiện lên một câu mà trước kia hắn đã nói qua, hắn đối với nàng tốt như vậy……“Thϊếp……” Nàng trong lòng có quyết định, thử mở miệng, cổ họng lại co rút nhanh phát không ra thanh âm. Nàng thử đối hắn mỉm cười, thử lại một lần nữa,“Thϊếp là suy nghĩ , trong lòng chàng có đối tượng nào chưa…… Chính là…… Việc chọn lựa thê tử……”
Khó khăn đem lời nói ra, Hoài Hương lại đau lòng một trận. Nhưng hắn đối với nàng rất tốt, nàng nói sao cũng không thể rời đi, đành phải thử thỏa hiệp.
“Nàng nói cái gì?” Nhan Khánh Ngọc nhất thời hoài nghi chính mình nghe lầm, lập tức rất nhanh nghĩ đến,“Ai đề nghị với nàng như vậy ? Cha hay là nương? Bọn họ bức nàng sao?”
“Không có, đó không phải chuyện lúc này.” Nàng vội vàng kéo ống tay áo của hắn, chỉ sợ hắn nhất thời xúc động sinh sự . Hiện tại, nàng thầm nghĩ hảo hảo nắm chắc thời gian độc chiếm hắn còn lại.
“Cha mẹ đối với thϊếp tốt lắm, bọn họ không có bức thϊếp làm một chuyện gì.” Nàng cường điệu lên nói, chỉ sợ sự tình phát sinh.
Nhan Khánh Ngọc không tin.“Nếu là như thế, nàng tại sao lại nói với ta chuyện như vậy!”
Sớm nên biết sau khi hắn cự tuyệt đề nghị của cha mẹ, hai người nhất định sẽ chuyển hướng tới Hoài Hương.
Hoài Hương quá mức thật thà tính tình lại quá mềm yếu, làm sao có thể chịu được áp lực này.
“Nàng không cần lo lắng,đem sự tình chậm dãi nói lại cho ta biết, ta sẽ giải quyết.” Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của nàng,âm điệu của Nhan Khánh Ngọc trở nên ôn nhu.
“Không có việc gì. Thật sự không có việc gì.” Hoài Hương lắc đầu.“Chính là…… thân phận của thϊếp hiện tại đã bị mọi người biết , cho nên……” Nàng hít một hơi, không thể nói thêm gì đi nữa .
Nàng còn có thể nói như thế nào, nàng hoàn toàn không xứng là thê tử của hắn“Cho nên như thế nào?”
“Cho nên……” Hoài Hương trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn. Nàng không nghĩ như vậy, nàng thật sự không nghĩ , nhưng là, nàng có lựa chọn nào khác được đâu.
“Cho nên, chàng hẳn là nên chọn một giai nhân hiền thục, chọn một người làm thê tử .” Nàng thật sự đã nói ra hết! Nhưng sau khi nói ra, cũng là cả người vô lực.
“ Đây là suy nghĩ thật sự của nàng sao?” Nhan Khánh Ngọc nhìn chằm chằm nàng, thần sắc bình tĩnh.“ Trước đây chúng ta đã ước định thế nào? Nàng lại đem hứa hẹn của ta trở thành cái gì ?”
Nàng vĩnh viễn là thê tử của ta.
Lời nói còn văng vẳng bên tai, vận mệnh lại khiến nàng không thể không cúi đầu.
“Thϊếp nhớ rõ, thϊếp thật sự đều nhớ rõ.” Nàng còn ưng thuận , muốn vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh hắn.
Cho nên, nàng chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ, đem hắn trả lại cho một nữ tử khác xứng đôi với hắn, rồi mới yên lặng bồi ở bên cạnh hắn.
“Nếu như thực nhớ rõ, tại sao nàng có thể nói ra như vậy?”Ánh mắt Nhan Khánh Ngọc có chút lạnh, hắn đương nhiên hiểu được đây không phải là ý nghĩ thật sự của nàng, nhưng nàng vẫn đã nói ra khỏi miệng! Hắn giận là, vì cái gì nàng không tin hắn, vì cái gì khinh địch như vậy để lại bỏ quên “ Nàng thật sự muốn ta cưới nữ nhân khác sao?” Đôi mắt đen không còn giống như thường ngày hàm chứa sủng nịch, mà là mang theo một chút lãnh liệt, một chút nghiêm khắc.
Hoài Hương biết chính mình nên gật đầu, nên tận lực thuyết phục hắn nhận đề nghị này, nhưng nàng như thế nào cũng không có biện pháp làm được. Chưa từng gặp qua khuôn mặt lạnh như băng của hắn, trong lòng nàng là đau xót, nước mắt đã cố nén lâu ngày cứ thế rớt xuống.
Nước mắt chảy ra, muốn dừng lại cũng không dừng được, nàng càng khóc càng là thương tâm.
“Nàng……” Nhan Khánh Ngọc bị nước mắt của nàng làm cho trở tay không kịp, vừa rồi sẵng giọng nháy mắt đã thay đổi, bất đắc dĩ ôm lấy nàng.“Khóc cái gì, người bị gạt bỏ cũng là ta mà.”
“Thϊếp không có…… Thϊếp không có gạt bỏ chàng……” Vừa khóc vừa thút thít, Hoài Hương vẫn không quên cãi lại.
Nếu là có thể rời đi, nàng cũng sẽ không thương tâm như vậy
“Bảo ta đi cưới người khác, không phải gạt bỏ thì là cái gì?” Nhẹ vỗ về mái tóc dài của nàng , Nhan Khánh Ngọc lau đi dòng lệ của nàng.“Ta biết hiện tại chân tướng đã bị công khai, nàng nhất định sẽ bị áp lực, nhưng là cũng không thể nghĩ đơn giản như vậy mà đem ta bỏ cho người khác.”
“Thϊếp…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi……” Hấp hấp lấy không khí , Hoài Hương đem tất cả ủy khuất trong long khóc hết.
“Nàng nha , thật khờ.”
Đôi môi nóng rực áp lên đôi môi của nàng, vừa như muốn trừng phạy lại giống như thật khao khát mυ"ŧ mãnh liệt, muốn xác nhận thiệt tình của nàng, không cho nàng có thể trốn tránh.
Hoài Hương cơ hồ không chút do dự , đáp lại nhiệt tình của hắn. Nàng hóa bị động thành chủ động, gắt gao đáp lại hắn, ôm chặt hắn,giống như đang ôm một vật trân quý nhất trên đời. Không muốn buông tay.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo tuyệt vọng, giống như không biết hạnh phúc như vậy khi nào sẽ bị cướp đoạt đi, tham luyến tất cả của hắn, muốn nhớ kỹ giờ khắc này.
Hơi thở tương giao , mang theo thương tiếc hôn lên những giọt lệ không ngừng của nàng, cảm nhận được khủng hoảng của nàng, tâm hắn cũng lâm vào hỗn loạn.
“Ngốc Hương Nhi……” Hắn thấp giọng nói, lại che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, triền miên đến cực điểm.
Nàng tại sao lại không hiểu , hắn tuyệt đối sẽ không buông ra nàng. Mặc kệ người bên ngoài chê cười như thế nào, hắn đã định là nàng .
Hắn đã từng nói qua, nàng là thê tử của hắn, duy nhất .
Mâu sắc chuyển thâm trầm, hắn ôm nàng đến bên giường, nhẹ nhàng nằm áp lên thân thể của nàng, quyết định bằng hành động thực tế, cho thấy tâm ý của chính mình.
Gọn gàng bỏ đi quần áo trở ngại của hai người, bàn tay to phủ lên làn da mềm mịn kia , nồng nhiệt hôn lên trên người nàng, dẫn đến nàng rêи ɾỉ yêu kiều.
Hoài Hương bị hắn hôn đến mê mang, hai tay gắt gao ôm lấy thân mình ấm áp của hắn, những bất an trong lòng nhờ có hắn mà nguôi ngoai, nàng vui sướиɠ vừa khóc vừa cười, thân thể hướng về phía hắn thăm dò, vì hắn mà điên cuồng, cũng đang làm cho hắn điên cuồng.
Hai thân thể thân mật giao triền, như là muốn cùng đối phương kết hợp thành một thể, không bao giờ tách ra nữa.
Hoài Hương khóc, cười, cảm giác hắn dường như đang nói gì đó. Nhưng nàng nghe không rõ. Khi hắn ngang nhiên tiến vào trong cơ thể của nàng,khi cùng nàng gắt gao kết hợp , thanh âm kiên định kia như xuyên thấu tâm hồn nàng–“Nàng vĩnh viễn đều là của ta.”