Tướng Gia Ái Thê

9.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính ngang bướng và nàng không muốn kết hơn với bất cứ nam nhân nào. Bởi vì nàng sinh ra đã được sống trong nhung lụa nên không muốn rời xa gia đình, nàng muốn đào hôn. Đám cưới của nàng lại diễn  …
Xem Thêm

Diêu Tâm Linh nhăn mi lại, không nghĩ tới sự tình cư nhiên lại phát triển như vậy.

Mợ cư nhiên muốn cho ả tỳ nữ kia lưu lại? Nhưng dù sao cũng chỉ thành âm thầm hừ nhẹ, Diêu Tâm Linh ở trong lòng hạ quyết định. Nếu là hàng giả kia lưu lại chiếm biểu ca, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Biết lão gia phu nhân muốn gặp nàng, trong lòng Hoài Hương cảm thấy bất ổn , ngay cả bàn tay đẩy cửa thư phòng Nhan lão gia ra, cũng run rẩy .

“Cha……” Ánh mắt lạnh như băng quét đến, trong long nàng rùng mình, vội vàng sửa miệng.“Lão gia, phu nhân.” Nhan lão gia lại nhìn nàng liếc mắt một cái, hừ một tiếng .Một đêm trước mới bị con làm cho tức chết, hiện tại nhìn đến nàng đương nhiên khó có được sắc mặt tốt.

Nghĩ đến con kiên trì không muốn nói đến chuyện hôn nhân khác,muốn cưới tỳ nữ xuất thân hèn kém này về làm vợ, đợi cho sau khi thông báo đến Mạc phủ , còn muốn cử hành hôn sự lại một lần nữa, để cho nàng “Danh chính ngôn thuận”, trong lòng ông vô cùng tức giận.

“Hoài Hương, con ngồi xuống đi.” Nhan phu nhân bày ra vẻ mặt tươi cười, tựa như lúc trước đối đãi với nàng, Hoài Hương cúi thấp đầu xuống, thuận theo liền ngồi xuống.

“Kỳ thật hôm nay tìm con đến, là có chuyện muốn nói với con.” Nhan phu nhân càng nhìn nàng là càng yêu thích, chỉ tiếc……“Lão gia đã quyết định, việc hôn nhân với Mạc phủ này, coi như chưa từng phát sinh qua.”

“Cái gì?’ Hoài Hương phút chốc ngẩng đầu, không dám tin.“Nhưng tiểu thư……”

Từ hôn! Như vậy tiểu thư nên làm sao bây giờ “Nàng lúc trước nếu quyết định đào hôn, chắc cũng là do không hài long với nhà chúng ta, chúng ta đây đương nhiên cũng không miễn cưỡng.” Nhan phu nhân thần sắc lạnh nhạt, đối với vị con dâu Mạc Nguyên Thiến không có duyên này, xem như hoàn toàn không có hảo cảm.

“Nhưng là……” Nếu chuyện từ hôn bị truyền ra, tiểu thư về sau làm sao có thể làm người?

“Lão gia dự định thỉnh Mạc gia đến trao đổi. Chỉ còn con……” Ánh mắt hướng về phía Hoài Hương, Nhan phu nhân sắc mặt hòa hoãn chút.“Nhớ tới con lúc trước cũng là do nghe lệnh của Mạc tiểu thư mà đại gả, trách con không được. Nhưng nếu con đã cùng Ngọc nhi có vợ chồng chi thật ( như vợ chồng thật =]]), chúng ta đương nhiên phải lưu con lại, chọn một ngày tốt, cho Ngọc nhi thu con vào phòng làm thϊếp.”

‘Thϊếp……” Hoài Hương thấp giọng , trong lòng ngũ vị tạp trần.

“Như thế nào, không hài lòng sao?” Nhan lão gia trừng mắt, giọng điệu không tốt.“Với thân phận của ngươi, có thể làm một thϊếp thất đã đã là phúc của ngươi ! Ta nói trước với ngươi, ngươi đừng ôm ấp mộng đẹp gì, Ngọc nhi là nhân trung chi long ( rồng trong lòai người), ngươi sao xứng với nó! Ngươi phải hiểu rõ, liền an an phận phân đi, chúng ta cũng sẽ không cùng ngươi so đo những chuyện này, nếu là ngươi không biết chừng……Thì trở về Mạc phủ là tỳ nữ của ngươi đi ?” (HĐ: ta băm , ta chặt, ta gϊếŧ…. aaaaaa ….)

“Lão gia, không phải nói sẽ bình tĩnh nói chuyện sao?’ Nhan phu nhân nhìn trượng phu chỉ trích liếc mắt một cái, nhẹ nhàng nói:

“Hương Nhi, chúng ta cũng không phải không hiểu tình người, nhưng trong lòng con hẳn là hiểu được, con cùng Ngọc nhi kết quả tốt nhất, chính là như vậy .”

Xuất thân của nàng là trở ngại lớn, cho dù Nhan phu nhân thực yêu thích nàng, cũng không khả năng để cho nàng trở thành chính thê được.

“Hương Nhi biết.” Hoài Hương cúi đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào, tâm như là bị cái gì cứa vào đau đớn , không dám tỏ vẻ chút nào.“Khánh Ngọc…… Thiếu gia đã biết chưa?”

“ Đợi lát nữa nó trở về, ta đương nhiên sẽ nói với nó.” Nhan lão gia hừ khẽ.“Ngươi cũng đừng mong được hắn thay ngươi ra mặt, Ngọc nhi thân là quan, so với ngươi, nó biết lợi hại chuyện này!” Hoài Hương trầm mặc , suy nghĩ hỗn loạn tìm không thấy đầu.

“Kỳ thật tìm con đến, là còn có một chuyện khác nữa.” Nhan phu nhân lấy ánh mắt ám chỉ trượng phu im miệng, ôn nhu nói:“Chuyện hôn nhân cùng Mạc gia tuy rằng thất bại, nhưng vị trí chính thất của Ngọc nhi cũng không thể bỏ trống lâu, Ngọc nhi hiện tại cố kỵ con, không chịu nói đến chuyện hôn sự khác, nhưng chuyện này sao có thể bỏ qua, con hiểu được không?”

Hoài Hương không thể lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu. Nàng hiểu được? Nàng hiểu được cái gì đây “Con khuyên nhủ Ngọc nhi đi.” Nhan phu nhân đem mục đích của bản thân nói ra.“Thằng bé hiện tại cực kỳ sủng ái con, lời nói của con có lẽ sẽ vào được lỗ tai của nó. Huống chi, nguyên nhân nó không chịu cũng là vì con, vậy nên con đi nói, so với chúng ta đi thích hợp hơn.”

Nhan lão gia bất mãn hừ khẽ, không rõ thê tử tại sao lại phải khách sáo như vậy.

“Ta đã nói với ngươi, nếu là ngươi có thể tự mình hiểu lấy, Nhan gia chúng ta tuyệt không bạc đãi ngươi ,nếu ngươi ngầm đùa giỡn tâm cơ muốn mê hoặc Ngọc nhi, như thế tuyệt đối không có kết cục tốt.”

“Dạ……” Trừ bỏ lên tiếng trả lời, Hoài Hương không biết mình còn có thể nói như thế nào.

“Ta biết con là đứa nhỏ có hiểu biết.” Nhan phu nhân khen, sắc mặt vui mừng chớp mi.

“Ngươi thấy Ngọc nhi nhớ nói chuyện này rõ ràng với Ngọc nhi, mau chọn một đối tượng, chúng ta sẽ lập tức tiến hành.”

Hoài Hương gật đầu, cúi đầu, giấu đi hai hốc mắt đã phiếm hồng.

“Ngươi đi xuống đi.” Nhan lão gia nhìn nàng liền phiền lòng, nghĩ đến sau này còn phải thu thập cục diện rối rắm với Mạc phủ liền dâng lên một ngọn lửa giận.

“Dạ,” Hoài Hương nhanh chóng lui ra ngoài, không lập tức trở về phòng, đứng bên ngoài hành lang gấp khúc chỗ Ẩn Ngọc lâu, đứng dựa vào hành lang, nước mắt đã nhịn hồi lâu cuối cùng rơi xuống.

Nàng từng nghĩ đến, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, lại không nghĩ rằng khi sự tình thực sự phát sinh, sẽ làm nàng khó chịu như vậy.

Nàng cũng không để ý danh phận, nàng để ý là…… Sẽ có một nữ nhân khác, sẽ trở thành thê tử của hắn.

Đến lúc đó, ôn nhu của hắn sẽ dành cho thê tử, tươi cười của hắn, cũng là của thê tử hắn.

Nàng không dám nghĩ thêm gì nữa, Hoài Hương cảm thấy thế giới của mình dường như bị hủy hoại, hạnh phúc này giống như là mộng, mà hiện tại, tỉnh mộng.

Tỉnh mộng, nàng nên đi nơi nào!

Ngồi tại ghế trước cửa sổ, Hoài Hương thất thần, nhớ tới những lời buổi chiều của Nhan lão gia đã nói, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.

Những người khác cũng không nói gì, nhưng nàng hiểu được, với thân phận của nàng có thể làm thϊếp thất của tướng gia, đã là phúc của nàng, nhưng…… Vừa nghĩ đến bên cạnh Nhan Khánh Ngọc sẽ có nữ nhân khác, tâm nàng liền như dao cắt, không thể bình tĩnh.

Nàng cũng thật sự là vô dụng, nam tử ba vợ bốn nàng hầu đúng là chuyện bình thường, nếu tâm tư này của nàng để cho Nhan Khánh Ngọc biết được , chỉ sợ sẽ nghĩ nàng ghen tị .

Lại càng không nói đến, nàng mở ra cửa sổ, không khí ban đêm lạnh như băng thổi vào, làm cho nàng lại cảm nhận nơi này là tha hương cùng với nơi mà nàng sinh trưởng không hề giống nhau.

Chung quy, ở nơi này nàng vẫn chỉ là một người ngoài, không phải gia đình của nàng.

Ngồi ở phía trước cửa sổ, từng chuyện đã trải qua xuất hiện lại trong óc nàng, từng chuyện một lướt qua trong đầu nàng. Ở Mạc phủ, ở Nhan phủ , lần lượt thay đổi hiện lên.

“Hương Nhi, tai sao lại ngồi trước gió lạnh như vậy?” Nhan Khánh Ngọc trở lại trong phòng, đã thấy thê tử xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi hắn đã trở lại cũng không phát giác.“Không phải nói ban đêm hàn khí rất lớn tại sao lại không nghe?”

“Chàng đã trở lại a.” Hoài Hương kinh ngạc nhìn hắn đang đóng lại cửa sổ, mới thong thả đứng dậy.

Nhan Khánh Ngọc nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, cảm giác được không khí quỷ dị.

Người phía trước vẫn như bình thường, tiểu thê tử giúp hắn thay quần áo , so với ngày thường trầm mặc hơn rất nhiều.

“Hương Nhi, trong lòng có việc gì sao?” Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang bận rộn, lôi kéo nàng ngồi vào trên nhuyễn tháp .“ Sẽ không phải là đang lo lắng chuyện cha mẹ cùng Mạc gia chứ?”

Hoài Hương lắc đầu, nhớ tới chuyện lão gia cùng phu nhân Nhan gia nói chuyện cùng nàng,lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Thêm Bình Luận