“Làm sao vậy?” Nàng không hiểu, mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, khó hiểu nhìn hắn .“Làm sao vậy? Ta vừa không phải nói sao?” Cô gái nhỏ này, lúc nào cũng luôn phân tâm.
“Hiện tại tuy rằng là đầu mùa thu, nhưng là khí hậu kinh thành không thể so với bốn mùa như xuân ở Cẩm Tú thành, nàng ra khỏi phòng nhớ rõ phải mặc thêm quần áo vào, nếu không sẽ bị lạnh.”
“Vâng, thật là có chút lạn.” Hoài Hương co rụt bả vai, đem áo choàng kéo càng nhanh, thế này mới ý thức được chính mình đã không còn ở Cẩm Tú thành .
Nhìn động tác của nàng, Nhan Khánh Ngọc duỗi cánh tay dài ra , lại đem nàng tiến sâu vào trong lòng mình, lấy nhiệt độ ấm ấp của thân mình sưởi ấm cho nàng.
“Kinh thành tuy rằng không giống phương bắc lạnh tàn khốc, nhưng là so với địa thế Cẩm Tú thành ở phía nam lạnh hơn nhiều, nàng nếu không chút ý, thực dễ dàng bị phong hàn.” Nhan Khánh Ngọc nghĩ đến, nên giúp nàng chuẩn bị thêm quần áo để qua mùa đông này .
Hoài Hương ở trong lòng hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên , tò mò hỏi,“Thϊếp nghe Thiên Hạm nói, mùa đông ở kinh thành sẽ có tuyết, là thật sao?”
Chợt nghe được cái tên kia, mặt Nhan Khánh Ngọc hiện lên một tia hờn giận, nhưng lập tức dùng nụ cười như cũ giấu đi.
“Đương nhiên là thật . Hiện tại nhiệt độ không khí coi như ấm áp , đợi cho đến cuối mùa thu bắt đầu mùa đông, ta thực sợ nàng sẽ chịu không nổi.” Lời nói tuy là mang ý cười. Nhưng Nhan Khánh Ngọc cũng thật sự bắt đầu lo lắng . Từ nhỏ sinh trưởng ở phía nam, mùa đông lạnh có tuyết, nàng khẳng định rất khó thích ứng. “Sẽ không, thϊếp rất muốn xem tuyết a!” Nhưng thật ra Hoài Hương lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, hoàn toàn chẳng bận tâm “Trước kia đều chỉ nghe người ta nói qua, thϊếp vẫn rất muốn tận mắt thấy một lần.”
“Nàng sẽ có cơ hội .” Nhan Khánh Ngọc cười nhìn vẻ mặt mong muốn của nàng.“Chỉ sợ đến lúc đó nàng lại hy vọng không gặp lại nữa.”
“Vậy sao?” Hoài Hương túm trụ cổ hắn, mới chú ý đến hộp đựng điểm tâm trên bàn “Đó là cái gì?” Nàng không đề cập tới hắn thiếu chút nữa đã quên.
“Ta mang mấy thứ này từ trong cung về cho nàng..” Hắn thần bí hướng nàng nháy mắt, đem nàng đặt xuống ghế dài , lấy hộp đồ để lên đùi nàng.“Mở ra đi.” .“Trong cung?” Nàng trố mắt trong mắt có một phần nào đó kính sợ chi tâm.“Trong cung có thể tuỳ tiện lấy về như vậy sao?”
Hẳn là không được đi. Hoài Hương tay để ở giữa không trung, không dám mở ra .
“Là không được, nhưng đừng lo lắng, đây là Thất hoàng tử thưởng , không phải ta tự lấy .” Vẻ mặt chưa sửa, Nhan Khánh Ngọc vân đạm phong khinh nói, hoàn toàn lật ngược phải trái.
Nếu là Phạm Trung Vũ ở đây, khẳng định sẽ hô to oan uổng: Rõ ràng là chủ ý của hắn!
“Như vậy sao?” Hoài Hương hoàn toàn không muốn hoài nghi lời nói của hắn, lực chú ý lại quay lại trên hộp đồ tinh xảo kia, lòng hiếu kỳ bị khơi mào.“Là cái gì a?”
“Ngự phòng làm điểm tâm rất ngon, ta nghĩ nàng hẳn là hội muốn thử xem.” Thấy nàng bất động, Nhan Khánh Ngọc trực tiếp thay nàng mở ra.
“Oa.” Liếc thấy bên trong hộp tinh xảo điểm tâm, trong mắt Hoài Hương phát ra ánh sáng ngọc hào quang.
Điểm tâm trong cung, nàng nghe nói mỗi dạng đều là hoàng triều các nơi tối danh, đẹp nhất vị , không nghĩ tới nàng cư nhiên có cơ hội có thể ăn đến.
“Cám ơn.” Ngẩng đầu hướng hắn cười, đối với “Đại lễ” nàng thực yêu thích không cần nhiều lời, chỉ cần theo biểu tình của nàng là đã nhìn ra.
“Nhanh ăn đi.” Nhìn bộ dáng cao hứng của nàng, Nhan Khánh Ngọc cũng hiện lên ý cười, kỳ diệu thấy rõ, tâm tình của mình cư nhiên sẽ theo cảm xúc của một nữ nhân vui vẻ lên , đây là chuyện mà trước đây chưa từng phát sinh.
Tính tình hắn vố dĩ lạnh lẽo, làm quan tại triều mười năm là cho hắn càng giấu đi bản tính thực sự càng sâu, lại không nghĩ rằng chỉ cần ở trước mặt tân thê tử, lại dỡ xuống toàn bộ sở hữu phòng bị.
Nhớ tới hôm nay Thất hoàng tử kinh ngạc, kỳ thật chính hắn làm sao cũng không biết là rung động?
Ánh mắt lại chuyển hướng đến vẻ mặt thoả mãn của thê tử bên người, hắn khẽ nhếch môi.
Kỳ thật cảm giác như vậy, cũng không tệ nha.
“Chàng cũng ăn đi, thật sự ăn ngon lắm.” Phát hiện ánh mắt của hắn, Hoài Hương không rõ tâm tư của hắn. Luôn miệng khen ngợi tư vị tuyệt vời say hồn người .“Thật sự ăn rất ngon a!”
“Thật vậy chăng?” Nhan Khánh Ngọc nhìn nàng say mê đỏ hai gò má, híp hai mắt, khuôn mặt tuấn tú lúc này liền đưa qua.“Đến đây, ta nếm thử.”
Hoài Hương ân cần đưa điểm tâm trên tay cho hắn, nhưng hắn lại bỏ qua tay nàng, trực tiếp dừng ở bên miệng nàng, cuốn đi một chút ngọt ý.
“ Xác thực rất ngọt.” Hắn chắc lưỡi, tương đương vừa lòng.
Khuôn mặt dễ nhìn ở ngay trước mặt nàng, Hoài Hương bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn , lại càng đừng nói đến hành động mới vừa rồi của hắn …“Tại sao lại không ăn ?” Nhan Khánh Ngọc nhướng mi, thấy nàng phát ra ngây gốc.
“Thϊếp……” Hoài Hương đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu tiếp tục ăn, không dám nhìn hắn. Nhưng phát hiện hắn sau đó không có động tác gì, vừa nghi hoặc ngẩng đầu hỏi .“Chàng không ăn sao?”
Nhan Khánh Ngọc nhoẻn miệng cười, cười đến mặt nàng càng đỏ. Cúi người tới gần nàng bên tai, hắn nhẹ giọng nói:“Nàng ăn bánh của nàng, ta ăn điểm tâm của ta.”
“Điểm tâm của chàng?” Hoài Hương nghi hoặc lặp lại. Ngôi đình này ngoài bánh ra đâu còn cái gì, vừa định hỏi cho rõ ràng, người đã bị hắn ôm chắt vào trong lòng, thanh âm dễ nghe mang theo từ tính vang lênở bên tai nàng.
“Điểm tâm của ta, chính là nàng.”
Sáng sớm Hoài Hương liền nhận được thông tri của tỳ nữ, nói là lão phu nhân có việc tìm nàng.
Tâm tình không yên, nàng bất an đi xuyên qua từng mái hiên, đi vào đại sảnh.
“Nương, người có việc tìm con?” Sau khi cung kính thỉnh an, Hoài Hương hỏi.
“Nguyên Thiến.” Nhan phu nhân vừa thấy đến con dâu trước hết lộ ra tươi cười.“Đến, ngồi xuống đây.”
“Vâng.”Hoài Hương ngoan ngoãn ngồi xuống, thế này mới phát hiện ở đây còn có từng gặp qua một mặt Diêu Tâm Linh, nàng nhớ rõ nàng là bà con của Nhan gia, thuở nhỏ liền cùng Nhan gia tương đương thân cận, sau khi tham gia hôn sự liền ở lại. Nàng gật đầu mỉm cười, đối phương lại tựa hồ không phát hiện quay đầu đi, trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc, cũng không biểu lộ ra bên ngoài.
“Nguyên Thiến, con nhìn thử xem.”
Nhan phu nhân đưa cho Hoài Hương một quyển sách thật dày, nàng sau một hồi lâu mới nhớ tới “Nguyên Thiến” chính là mình, vội vàng tiếp nhận. Vừa mở ra, chỉ thấy ghi thật nhiều tên các vật phẩm hạng nhất.
“Đây là?” Một đường xem đi xuống, đối với trong đó bao hàm toàn diện, Hoài Hương chỉ có hai chữ “Kinh ngạc”.“ Hôn sự của con cùng Ngọc nhi, không ít người tặng hạ lễ đến, đây là sổ ghi chép.” Nhan phu nhân giải thích.“Bởi vì số lượng nhiều lắm, khố phòng đã nhiều ngày mới sửa sang lại tốt.”
“Này cũng thật là nhiều quá đi.” Hoài Hương trừng mắt nhìn, bản danh sách trong tay, phân lượng kinh người.
“Lão gia cùng Ngọc nhi đều là quan trong triều, người tặng lễ tự nhiên là nhiều hơn chút, nhưng để tránh người bên ngoài nói chuyện, đã từ chối không ít.” Nhan phu nhân thần sắc bình thường, như là sớm đã nhìn quen .“Cho nên nương muốn hỏi con, những lễ vật đó con tính làm thế nào?”
“Con?” Hoài Hương trừng lớn mắt.
“Đúng vậy. Không chỉ như vậy, Hoàng Thượng cũng ngự ban thưởng rất nhiều trân bảo.” Nhan phu nhân hướng tổng quản gật gật đầu, không lâu sau mang đến nhất kiện lại nhất kiện vật phẩm hoàng thượng ban thưởng.
“Những thứ này, trước hết đem về chỗ của con đi.” Nhan phu nhân nhìn nhìn trên người nàng, không khỏi thân thiết.“Con nhìn lại trên người mình thử xem, ngay cả một vật trang sức cũng không có, người không biết chuyện lại tưởng rằng Nhan phủ khắt khe với con đây.”
Nói đến việc này, Nhan phu nhân liền cảm thấy kỳ quái. Trước không nói đến địa vị thế lực của Nhan phủ ở đương triều, nàng con dâu này cũng là xuất thân từ Mạc phủ giàu khắp thiên hạ, mức độ sủng ái cũng có thể nhìn số hồi môn kia là biết được ngay, nhưng tại sao thân mình Mạc Nguyên Thiến cũng là “Mộc mạc” như thế? Toàn thân cao thấp nói lên thân phận của nàng, đại khái cũng chỉ có một thân xiêm y kia , nhưng Mạc gia vốn là lấy hàng dệt tơ làm chủ nghiệp, nghĩ đến như vậy, vật liệu may mặc kia của nàng cũng chỉ được coi là bình thường.