Tướng Gia Ái Thê

9.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính ngang bướng và nàng không muốn kết hơn với bất cứ nam nhân nào. Bởi vì nàng sinh ra đã được sống trong nhung lụa nên không muốn rời xa gia đình, nàng muốn đào hôn. Đám cưới của nàng lại diễn  …
Xem Thêm

Lúc này lại nhớ đến ái thê của hắn ,Hoài Hương tuy rằng hơi ngại ngùng, ngây thơ nhát gan , hơi một chút là rơi lệ, nhưng là bộ dáng kia mảnh mai kiều nhược, làm cho người ta nhìn đau lòng lại thương tiếc, thầm nghĩ đem nàng hảo hảo nhét vào trong lòng, hảo hảo bảo hộ nàng.

Cái tính chất đặc biệt này , người công chúa nào cũng đều không có .

“Này, hồi hồn !” Phạm Trung Vũ liếc cái xem thường, thật sự là ngoài ý muốn bạn tốt cư nhiên đang lúc bàn chuyện lại xuất thần.“ Vị tân thê tử kia của ngươi đến tột cùng là cao nhân phương nào a, cư nhiên có thể làm cho ngươi lộ ra biểu tình như vậy.” Nhu tình như nước , nhìn thấy cả người hắn đều tràn đầy hạnh phúc.

“Nói như thế nào?” Nhan Khánh Ngọc thản nhiên hoàn hồn, trấn định nhìn về phía hắn, không có chút ngượng ngùng.“Ta lại có cái biểu tình gì ? Ta không phải luôn luôn bộ dáng như vậy sao.”

“ Dừng tại đây, ta cũng không phải không biết ngươi, ngươi luôn có một lớp mặt nạ.” Phạm Trung Vũ nhẹ xuy một tiếng.“Ngươi quả thật luôn luôn chính là một bộ diện mạo ôn hoà tươi cười ,nhìn ngươi là ta biết, bất quá tất cả những biểu hiện đó đều là giả dối, dùng để đối phó với những kẻ bên ngoài, dùng để che dấu đi ý nghĩ thật sự của ngươi.”

Nhan Khánh Ngọc nếu đúng như bề ngoài ôn hòa vô hại trong lời nói, như vậy làm sao có thể đứng vững trong triều đình, lại càng không thể trở thành Tể Tướng dưới một người, trên vạn người.

Tính tình ôn hoà chẳng qua chỉ là những biểu hiện giả dối của hắn, trên thực tế hắn lãnh tâm đạm tình, luôn có thói quen che dấu cảm xúc thực sự, làm cho người ta không nắm bắt được ý nghĩ thật sự của hắn,đồng thời luôn duy trì lý trí cùng bình tĩnh, xử lý hết thảy sự vụ.

“Đôi ta là bạn thâm giao nhiều năm , không nghĩ tới ngươi lại đối đãi với ta như thế, thực uổng phí ta đối với ngươi một mảnh thiệt tình .” Nhan Khánh Ngọc cười cười, nửa thật nửa giả thầm oán.

“Thiệt tình?” Phạm Trung Vũ phản ứng là cực độ khinh thường, một chút cũng chưa quên khi mới gặp vị Trạng Nguyên này, thái độ của hắn có bao nhiêu lạnh nhạt xa cách, ở mặt ngoài là kính trọng hắn vị này hoàng tử, trên thực tế hoàn toàn là không đem hắn để vào mắt.“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều ngu ngơ, cái gì cũng không nhớ rõ sao?”

Nhan Khánh Ngọc đương nhiên biết hắn chỉ là cái gì, mỉm cười .

“Đều là chuyện của mười năm trước, ngươi còn để ý như vậy ,lòng dạ hẹp hòi như vậy tương lai làm sao làm đại sự được đây?”

Phạm Trung Vũ chỉ mím môi, quên đi. Nhưng đối với vị phu nhân kia của hắn thấy hứng thú, lại vẫn nồng hậu như cũ .

“Được rồi, chúng ta chuyện cũ không đề cập tới, ngươi nói về vị tướng gia phu nhân kia đi? Rốt cuộc là nữ tử như thế nào, cư nhiên có thể làm cho ngươi chỉ nghĩ đến người thôi mà đã cười ôn nhu vui vẻ như vậy ?” Biết nhau gần mười năm, Phạm Trung Vũ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn khinh địch biểu lộ cảm xúc chân thật trước mặt người khác như vậy , mới vừa rồi trên mặt hắn biểu lộ thần sắc ôn nhu , ngay cả hắn cũng nhịn không được nhất thời mê muội.

Nhan Khánh Ngọc ngũ quan đã muốn đủ tuấn mỹ , hơn nữa biểu tình kia, thật là làm cho người ta khó có thể chống cự.

“Ngươi đừng bận tâm.” Nhan Khánh Ngọc đem tầm mắt trở về tấu chương ở trên bàn,trong chốc lát cung nữ đưa lên trà bánh làm dời đi sự chú ý của hắn.

Thấy hắn lại trở nên lạnh nhạt, Phạm Trung Vũ bắt đầu có chút lo lắng , Tướng gia chưa bao giờ phạm sai lầm hôm nay lại liên tiếp thất thường, chuyện kia của hắn ai sẽ xử lý đây “Khánh Ngọc, ngươi từ khi nào đối với điểm tâm lại nổi lên hưng trí vậy?” Phạm Trung Vũ bất đắc dĩ mở miệng, chỉ hy vọng có thể sớm một chút tìm ra nguyên nhân khiến bạn tốt khác thường.

“Điện hạ.” Nhan Khánh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình vạn phần thành khẩn khách khí.

“Ngươi lại làm sao?” Phạm Trung Vũ thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra. Hắn hiện tại lại làm sao vậy “ Biểu tình đó của ngươi là sao? Ngươi có chuyện cần nói, cũng không cần dọa người như vậy ”

“Ta chỉ là muốn thỉnh điện hạ hỗ trợ một chuyện nhỏ.” Nhan Khánh Ngọc vẫn là cười, chính là trong mắt đã lộ ra biểu tình “Không giúp chính là muốn chết” ,“Việc nhỏ? Ngươi chắc chắn?” Phạm Trung Vũ nhịn không được lẩm bẩm. Nhìn bộ dáng kì dị này của hắn, thật là “Việc nhỏ” Mới là lạ.“Có việc thì nói, đừng giả một bộ dáng có khách khí lễ độ, làm cho người ta thực không thoải mái.” Hơn nữa trong lòng sợ hãi “Đừng khẩn trương, khẳng định là việc nhỏ.”

Hắn đã nói như vậy, Nhan Khánh Ngọc tự nhiên cũng không cùng hắn khách khí.“Ta chỉ là muốn mượn điện hạ tên thỉnh ngự trù phòng ăn chuẩn bị mấy thứ này nọ .”

Phạm Trung Vũ ngẩn ra, rất nhanh khôi phục.

“Ngươi đói bụng a! Tại sao không nói sớm……” Còn muốn làm bộ dáng này, hại hắn nghĩ đến đã đổ mồ hôi. Hắn xoay người phân phó xuống dưới, lại bị Nhan Khánh Ngọc ngăn cản.

“Không phải.” Hắn lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hảo bằng hữu đang gấp gáp.

“Không phải ta, cũng không phải đói bụng.”

“Vậy rốt cuộc là như thế nào?” Phạm Trung Vũ thực thất bại. Tại sao Nhan Khánh Ngọc hôm nay kỳ quái như vậy ? Hắn là thành thân cũng không phải trúng tà, vì cái gì trước sau khác nhiều như vậy Nhan Khánh Ngọc mới tưởng hướng hắn mắt trợn trắng, chỉ tiếc có chuyện cần nhờ, đành phải quên đi.

“Làm phiền ngươi bảo ngự phòng chuẩn bị mấy thứ đồ điểm tâm ngọt , ta muốn mang về phủ .” Hoài Hương thích ăn các món điểm tâm ngọt, điểm tâm trong cung nàng chắc chắn chưa ăn qua.

“Cái gì?” Phạm Trung Vũ vỗ bàn âm ngoan trừng hắn.“Đồ ngọt? Mang về phủ?” Hiện tại là như thế nào, đem hoàng cung trở thành khách sạn a “Điện hạ, việc nhỏ ấy không làm khó ngài đi.” Nhan Khánh Ngọc nhướng mi, giọng điệu mang uy hϊếp.

“Không khó, đương nhiên không khó.” Phạm Trung Vũ cắn răng, ai bảo chính mình hiện tại đang có việc cầu hắn.

Có thể cự tuyệt sao “Tiểu Thuận tử, ngươi nghe thấy Tướng gia nói đó .” Bàn tay to vung lên, tùy tùng phía sau vội vàng đi xuống thông tri.“Như vậy được rồi chứ?” Hắn quay lại tấu chương trước mặt .“Chúng ta có thể tiếp tục thảo luận không?”

“Đa tạ điện hạ.” Nhan Khánh Ngọc nhe răng cười, rất phối hợp trở lại đề tài thảo luận lễ mừng luận thượng, không quên nhắc nhở,“Ta phải sớm một chút trở về, ngươi bảo ngự phòng nhanh lên một chút.”

“Nhan Khánh Ngọc!” Phạm Trung Vũ thật muốn đập bàn.

Nhìn vị hoàng tử sắp tức giận kia, Nhan Khánh Ngọc vẫn là một bộ dáng tự tại, lại lần nữa lộ ra biểu tình nhu như nước ôn hòa tươi cười.

“Ái thê của ta tìm không thấy ta, sẽ khóc .” (HĐ:: anh yêu vợ wa’ ^^~)

Mặc kệ Phạm Trung Vũ có bao nhiêu kinh ngạc vẫn là nhiều kinh hách, Nhan Khánh Ngọc vẫn như cũ lấy đựơc thứ hắn muốn . Không đến một canh giờ sau, hắn liền mang theo điểm tâm từ trong cung , nghênh ngang cáo lui, trở lại trong phủ.

“Thanh Thanh, thiếu phu nhân đâu?” Một đường về đến Ẩn Ngọc Lâu, hắn chỉ nhìn thấy tỳ nữ của Hoài Hương ở trong phòng vội vàng, ôn hòa tươi cười biến mất.“Không phải bảo ngươi đi theo nàng?”

“Thiếu phu nhân không cho nô tỳ đi theo.” Dục Thanh ủy khuất cúi đầu.“Thiếu phu nhân nói trong phòng buồn, chính mình đi đến cạnh ao ở phía sau.”

“Nha đầu kia……” Nhan Khánh Ngọc lắc đầu, tiếp nhận gói điểm tâm trên tay tuỳ tùng.“Các ngươi đều đi xuống trước đi , đem áo choàng của phu nhân đưa cho ta.”

Cầm áo choàng và túi điểm tâm, hắn mới xuyên qua hành lang gấp khúc, liền thấy Hoài Hương lại ngồi ở bên cạnh ao, không biết nghĩ cái gì.

“Một mình ngồi ở nơi này, còn ăn mặc đơn bạc như vậy, nàng không thấy lạnh sao?” Nhẹ nhàng đem áo choàng khoác lên người nàng,đem thân mình nhỏ nhắn của nàng bao bọc thật kĩ.“Chàng đã về rồi.” Vốn dĩ trầm mặc sau khi thấy hắn, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng tuyệt mĩ , cười duyên hướng trong lòng hắn, tham luyến dựa vào hắn.

“Nàng a.” Phản ứng nhiệt tình của nàng lấy lòng hắn, cũng làm cho tâm tình của hắn vô cùng tốt.

Ôm chặt lấy thân thể của nàng, Nhan Khánh Ngọc thoải mái dùng một tay ôm nàng đi hướng một bên tiểu đình, sau khi đem nàng an bài thật tốt, không quên buông bố liêm bốn phía , chỉ sợ nàng sẽ lạnh.

Thêm Bình Luận