Theo bản năng đưa tay xuống nước trong hồ, lại bị làn nước kia làm cho nàng đông lạnh tay lại. Nàng ngẩn ra, thế này mới nhớ đến hiện nay mình đang ở kinh thành Thiên bắc . Không phải bốn mùa xuân như Cẩm Tú thành.
Trong lúc nhất thời, hoàn cảnh lạ lẫm hơn nữa lại một mình lẻ loi tịch mịch, làm cho hốc mắt Hoài Hương đỏ lên, nàng cố gắng nhịn xuống, không muốn rơi lệ, nhưng là nhất nhất nàng thật nhớ tiểu thư…… Thật nhớ Thiên Hạm…… Thật nhớ Nhạc Nhạn, thật nhớ mọi người trong phủ.
Nàng từ nhỏ đã được đưa vào ở Mạc phủ, chưa bao giờ rời đi đâu quá xa, cho dù là ra phủ, cũng luôn ở bên người tiểu thư, chưa bao giờ giống như bây giờ, một mình một người, bị nhốt ở một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, lại còn ở trong một thân phận khác, nàng thật sự rất sợ sẽ bị phát hiện “Tại sao lại một mình ở chỗ này?”
Một thanh âm ôn hoà quen thuộc từ phía sau nàng truyền đến, đầu tiên vô cùng kinh ngạc, liền thấy một thân y bào màu tím nhạt Nhan Khánh Ngọc đang mỉm cười nhìn nàng“ Tỳ nữ của nàng đâu? Tại sao lại không ở bên cạnh –” Vừa lên tiếng, tươi cười phút chốc biến mất, Nhan Khánh Ngọc lẳng lặng nhìn nàng, thân mình cao lớn ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, bàn tay ôn nhu hướng về phía nàng “Làm sao vậy? Tại sao lại khóc?” Lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của nàng, tiếng nói ôn nhuận như ngọc so với thường ngày càng thêm mềm nhẹ, dường như sợ làm nàng sợ.
“Ta……” Hoài Hương mới nói một chữ, liền ngừng miệng, sợ làm người trước mắt trở nên giận dữ. “Nói cho ta, có phải có ai khi dễ nàng hay không ?” Đại chưởng đem nàng kéo vào trong lòng mình , tư thế kia thật cẩn thận như là đối với bảo bối trân quí nhất.
Hoài Hương tự nhiên tiến sát vào lòng hắn bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo bào của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn cái miệng uỷ khuất mấp máy, nước mắt chảy xuống càng nhiều .
Sự bình tĩnh của hắn, mặt nam nhân như một núi băng không bao giờ thay đổi , sắc mặt khẽ biến .
“Rốt cuộc sao lại thế này, nàng trước đừng khóc .” Từ nhỏ đã được coi là thần đồng, cho tới nay cũng không có vấn đề nào làm khó được Nhan Khánh Ngọc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nóng vội không biết làm sao.
Hắn bất quá chỉ đi ra ngoài nửa ngày, tại sao khi trở về lại thấy nàng khóc sướt mướt như vậy? Hơn nữa ánh mắt của nàng dường như đang thầm oán hắn, nhưng là hắn tuyệt không biết chính mình đã làm gì có lỗi với nàng a “Chàng……” Tiếng nói ngọt ngào vì khóc mà trở nên khàn khàn, nàng nâng ánh mắt lên án, ủy khuất vô cùng.“Chàng đi nơi nào ? Ta tìm khắp nơi không thấy chàng……”
Tuấn mâu lộ ra ngạc nhiên. Thì ra là vì như vậy.
“Hoàng Thượng sáng sớm cấp triệu ta vào cung nghị sự, ta thấy nàng còn đang ngủ, nên không muốn đánh thức nàng.”
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn nàng dần dần ngừng khóc “Nàng có việc tìm ta?”
Hoài Hương lắc đầu, theo bản năng thân mình lại càng chui sâu vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé vuốt lấy y bào của hắn.
“Tìm không thấy chàng. Ta một mình rất sợ thôi!” Nói xong , nước mắt lại rớt đi ra.“ Người nơi này ta không biết ai, hơn nữa mọi người đều đã cho ta là tiểu thư. Ta sợ bị phát hiện ra là không phải, chàng không ở bên cạnh ta nên ta không biết làm sao bây giờ……”
Nàng khóc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nắm chặt lấy hắn không chịu buông tay, như là sợ bỏ tay ra hắn sẽ chạy mất. Mà nàng cả người tản mát ra hơi thở “Không có chàng không được” , làm cho tâm tính nam nhân của Nhan Khánh Ngọc chưa bao giờ được thoả mãn như vậy.
Hắn vẫn luôn chán ghét đối với sự nhờ vả của mọi người, đừng nghĩ đến chuyện không làm gì mà muốn nhờ vả hắn, nhưng đối mặt với sự ỷ lại toàn tâm toàn ý của nàng, thế nhưng hắn không có nửa điểm chán ghét, ngược lại lại cảm thấy đau lòng không thôi, muốn hảo hảo an ủi nàng, hơn nữa còn muốn đối nàng hứa hẹn ưng thuận.
Điều này nằm ngoài ý muốn của hắn , cũng không làm cho hắn bài xích.
“Đừng khóc .” Hắn một phen ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú vô cùng thân thiết cọ xát vào hai gò má vì khóc mà đỏ bừng của nàng .“Ta không phải đã trở lại rồi sao? Không có việc gì .”
“Nhưng là……” Nàng vẫn khóc thút thít nỉ non, giống như tiểu cô nương lạc đường.“Thϊếp một mình không biết nên làm cái gì bây giờ…… Thϊếp muốn về nhà, thϊếp nhớ tiểu thư……”
“Ngoan.” Hắn hôn nhẹ nàng,giọng điệu ôn nhu trấn an.“Ta đã đáp ứng sẽ lo ổn thoả mọi việc ?Nhưng là nàng phải đáp ứng ta, nếu ta không ở trong phủ, nàng sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ. Còn có, nàng đã gả cho ta, cho nên nơi này chính là nhà của nàng.” Thanh âm của hắn tuy răng ôn hoà, lại mang theo bá đạo không cho phép cãi lại “Đừng bao giờ nói muốn về nhà như vậy nữa.”
Hoài Hương ngẩn ra, nhưng nước mắt đã ngừng lại.
“Nhưng là, chúng ta cũng không phải thật sự……” Trước ánh mắt chăm chú của hắn, thanh âm của Hoài Hương cũng rất phối hợp liến biến mất, không tiếp tục nói ra lời mà hắn không thích nghe nữa.
Nhan Khánh Ngọc thu hồi tầm mắt sắc bén, đổi thành biểu tình bất đắc dĩ. Tại sao mà nàng vẫn không hiểu? Hàng đêm nàng cũng đều nằm ở trong lòng hắn , còn có cái gì thiệt hay giả.
“Hương Nhi.” Hắn thấp giọng gọi, quyết định hảo hảo cùng nàng nói một lần.“Mặc kệ nàng là Mạc Nguyên Thiến hay là Hoài Hương, người ta lấy về chính là nàng, đã hiểu chưa?”
Hoài Hương nhìn bộ dáng thật sự nghiêm túc của hắn, ngơ ngác gật gật đầu, rồi sau đó mới giật mình hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Phải không? Là như thế này sao? Hắn tuyệt không để ý nàng không phải Mạc Nguyên Thiến sao “Nhưng là……” Nàng chỉ là một tỳ nữ thôi.
“Không có gì nhưng là.” thuận theo ý muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia,đánh gãy lời nói của nàng, không muốn làm cho nàng phiền não.“Ngay cả chuyện của Mạc Nguyên Thiến nàng cũng không cần lo, nàng không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết .”
Hoài Hương lẳng lặng nhìn hắn, khó khăn lắm mới hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, thân mình cảm thấy lâng lâng , cảm giác giống như chính mình đang ở trong mộng.
Nếu như vậy…… Nàng là thê tử của hắn, không phải đại gả , cũng không phải giả mạo , là thê tử thật sự “ Sao lại nhìn ta như vậy?” Nhan Khánh Ngọc mỉm cười nhìn bộ dáng chuyên chú của nàng, thật cao hứng khi cuối cùng nàng cũng ngừng khóc.“Có chuyện hỏi ta?”
“Không có.” Nàng lắc đầu, hướng hắn cười.“Chính là cảm thấy, chàng đối với thϊếp thật tốt.” Săn sóc ôn nhu như vậy, lại không chê nàng.
“Nha đầu ngốc, không phải ai cũng như vậy đâu.” Nhan Khánh Ngọc mê muội nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng , nhịn không được đem nàng ôm càng chặt.“Hiện tại. Chúng ta trở về phòng đi.”
Vẫn đang là thời điểm tân hôn, bọn họ xác thực không nên ở bên ngoài nói mát.
Bị hắn bế bỗng lên Hoài Hương kinh hô một tiếng , sau đó khanh khách nở nụ cười.
Nhưng mà chờ trở lại trong phòng, nàng liền cười không nổi .
Hồng trướng hạ xuống, mới náo nhiệt a.
Ngày kế tiếp, Nhan Khánh Ngọc cho dù trong lòng muốn ở lại trong phủ bồi thê tử mới cưới, cũng không có cách buông xuống chính sự, chỉ vừa sớm đã vào trong cung. Hoàng triều quốc khánh đại điển sắp đến, năm nay là ngày mừng Thánh Thượng tại vị ba mươi năm, lại long trọng, toàn bộ trong triều đều đã xôn xao vạn phần tinh thần chuẩn bị.
Nhan Khánh Ngọc thân là Tể tướng, nên có trách nhiệm chủ trì, lại càng đừng nói đến đại điển năm nay phụ trách toàn bộ là do Thất hoàng tử Phạm Trung Vũ chính là bạn tốt nhất của hắn, muốn tránh đều trốn không thoát.
“Nhìn vẻ mặt ngươi đường làm quan rộng mở, nói vậy lần này kết hôn thật sự vừa lòng.” Thất hoàng tử Phạm Trung Vũ tà ngắm đối với nam tử phía trước liếc mắt một cái, trong lời nói rõ ràng có ý đùa cợt.“Nhớ ngày đó không biết là ai, lòng còn tràn đầy vẻ không phục, chỉ kém không đi cầu ta hướng phụ hoàng hạ lệnh từ hôn.”
Nhan Khánh Ngọc vẫn là chiêu bài ôn hoà tươi cười, không có trả lời.
Lúc trước cha mẹ tác thành đính ước việc hôn nhân này. Hắn thật là cực lực phản đối. Cũng từng muốn nhờ Hoàng Thượng xuống tay, làm cho cha mẹ biết khó mà lui. Chính là không nghĩ tới Hoàng Thượng lại đi trước hắn một bước đưa ra điều kiện với hắn, lựa chọn cưới công chúa hay Thiên kim Mạc Phủ, hắn không chút nghĩ ngợi chọn luôn người sau, công chúa…… Nhớ tới cô công chúa kia được hoàng thượng sủng ái: Tính tình kiêu căng thật là không thể chịu đựng được.